"Phải đó Trần Khiêm, tôi cứ tưởng cậu lên trấn tìm đại một nhà hàng thôi cơ, không ngờ cậu lại tới trấn Tiểu Tuyền. Nếu biết trước thì chúng tôi đã dẫn ông bà tới, dùng cậu khoe khoang!"
Thím ba cũng hùa theo.
"Được rồi được rồi, các con đừng nói nữa. Hôm nay là sinh nhật Trần Khiêm, thăng bé bảo muốn mời chúng ta ăn cơm. Ba thấy các con cũng không bận gì, vậy thì lát nữa Tiểu Khiêm tìm được nhà hàng, chúng ta sẽ mừng sinh nhật Trần Khiêm!"
Ông cụ Ngô lên tiếng.
"Hả? Ba ơi chúng con không rảnh đâu, vừa rồi mấy đồng đội của con trai ba đến, chúng con đã hẹn nhau cùng ăn cơm rồi. Hay là ba cũng đi cùng chúng con luôn nhé!"
Bác dâu cả cất lời.
Sau đó bà ta lại nhìn Ngô Phong: "Tiểu Phong, Tiểu Kiệt, các con mau đi đi, đừng phí thời gian ở đây. Lát nữa cấp trên tới, các con phải tinh ý và lanh lợi chút!"
Ngô Phong và các đồng nghiệp nghiêm túc gật đầu, quả thật bọn họ rất coi trọng chuyện này.
Bọn họ liếc Trần Khiêm, sau đó giải tán.
Còn Ngô Sảnh thì vẫn đứng phía sau nhìn trộm Trần Khiêm.
Lúc nấy, bác dâu cả, thím ba và mẹ cô ta nhiều lần mỉa mai coi thường Trần Khiêm.
Nếu là trước kia, Trần Khiêm nhất định sẽ cúi đầu vì xấu hổ.
Nhưng kể từ khi biết Trân Khiêm có chút quan hệ với khu thăng cảnh, Ngô Sảnh phát hiện từ đầu đến cuối Trần Khiêm chỉ mỉm cười đối mặt với tất cả.
Như thể tất thảy sự chế nhạo ấy chẳng có gì đáng kể.
Sao cậu ta lại tự tin như thế?
Cậu ta lấy đâu ra tự tin?
Chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự rất giỏi giang? Cảm giác khó tả này khiến Ngô Sảnh luôn thấp thỏm bất an. Bây giờ cô ta sợ phải nghe thấy bất kỳ tin tốt nào về Trần Khiêm, cho nên không kể với ba mẹ chuyện hôm đó.
Giờ Trần Khiêm đã tới, còn muốn tuyên bố muốn vào trong ăn cơm, Ngô Sảnh thật sự rất lo lắng!
"Lão Ngô? Ai da, đúng là ông thật!"
Lúc này, một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn thì thấy một ông cụ đang dẫn theo gia đình bốn người đang đi về phía này.
"Lão Vương, không ngờ lại gặp ông ở đây!"
Ông cụ Ngô phấn khởi nói.
Gia đình bốn người phía sau lão Vương cũng bước lên chào hỏi.
Khi Trần Khiêm trông thấy hai người sau lưng cặp vợ chồng trung niên, anh không khỏi sửng sốt.
Đó chẳng phải là Vương Mẫn và Vương Tiêu Sao.
"Hai hôm trước hai đứa nhỏ xem mặt, không biết kết quả thế nào. Tôi hỏi Tiểu Mẫn, con bé cũng chẳng nói. Tôi còn muốn hỏi Trần Khiêm xem đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu ta không thích cháu gái nhà tôi hay không!"
Lão Vương mỉm cười.
"Ba, ba đừng nhắc tới tên Trần Khiêm kia nữa. Có lẽ cậu ta tự cảm thấy mình nghèo, không xứng với con gái nhà chúng ta nên biết khó mà lui. Ba đừng làm khó người ta!"
Lúc này, mẹ Vương Mãn ra mặt.
Bà ta không ngờ ông cụ lại nói về chuyện con gái đi xem mắt.
Có thể lôi chuyện này ra hàn huyên sao?
Chắc chắn con gái không đồng ý, ông cụ cho rằng cháu gái mình ế thật đấy à?
"Khụ khụ, lão Vương, đây là Trần Khiêm, tôi cũng thắc mắc rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì đây!"
Ông cụ Ngô chỉ vào Trần Khiêm.
“Gì cơ? Chính là cậu ta?”
Mẹ Vương Mẫn bỗng hơi lúng túng.
Bà ta chỉ lạnh nhạt liếc Trần Khiêm.
Còn Vương Tiêu thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đi tới trước mặt Trần Khiêm.
"Trần Khiêm, chúng ta lại gặp nhau rồi! Trần Khiêm cười nhạt.
Vương Mẫn thấy vậy thì hơi xấu hổ, hình như Trần Khiêm đối xử tốt với em gái hơn mình.
"Ba mẹ, hai người nhìn kìa, đó chẳng phải là Trần Khiêm saol"
Mà lúc này, ở một nơi khác, một cô gái vừa đi về đẳng này vừa chỉ vào Trần Khiêm. "Hừ, là cậu ta thì sao? Chắc là muốn đến đây mở mang kiến thức!"
Nghe vậy, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.