Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 709




"Khụ khụ, vậy Trần Khiêm đừng đi nữa. Cậu ta còn phải làm kinh doanh, nếu chúng ta dẫn Trần Khiêm đi sẽ làm chậm trễ việc làm ăn của người taI"
Một anh chàng mỉm cười. "Nói đúng lắm, Trần Khiêm đừng đi nữa, ha ha!"
"Tôi không đi, các cậu đi chơi là được. Thầy Vương, hôm nay em tới là để gặp thầy, em vốn định mời thầy tham gia tiệc sinh nhật của em nhưng không tiện, vậy đợi hai ngày nữa em sẽ đến nhà thăm thầy. Em còn có việc, xin phép đi trước ạ."
Trần Khiêm đi tới cạnh thầy Vương thưa chuyện.
“Tiểu Khiêm, thôi được, em có việc thì đi giải quyết đi!"
Thầy Vương thấy mọi người đều nói bóng nói gió châm chọc Trần Khiêm, biết anh cũng khó chịu nên bảo vậy.
Sau đó thầy ấy nhìn Lý Tiểu Linh.
Cô ấy gật đầu, cũng chào thầy Vương rồi định rời đi.
"Đệch, cứ thế đi luôn, cái gì mà hôm nay đến đây là để gặp thầy Vương? Chẳng lẽ đám bạn cùng lớp chúng ta không phải bạn sao?”
Có cô gái tỏ ra bất mãn.
"Đúng thế, không gửi lì xì cho cậu thôi mà, có đến mức ấy không!"
"Trần Khiêm, tôi cần phải giải thích với cậu chuyện này. Không phải tôi không muốn gửi lì xì cho cậu mà chỉ vì tôi không muốn add wechat của cậu mà thôi, ha ha hai"
"Đậu má, câu này ác thật!"
Mọi người lại cười ầm lên.
Vốn dĩ khiêu khích Trần Khiêm là niềm vui lớn nhất của mọi người mà.
Trần Khiêm không nói gì. Vả mặt bọn họ rất đơn giản, nhưng Trần Khiêm chẳng thèm làm chuyện thấp kém này.
Vì vậy, anh dẫn Lý Tiểu Linh rời đi luôn.
Vương Tuyết lắc đầu nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm rời đi.
Thật ra Vương Tuyết không nói gì, nhưng vẫn luôn quan sát Trần Khiêm trong cả quá trình.
Cô ta cảm thấy biểu hiện của Trần Khiêm trong bữa tiệc kém xa Trần Siêu.
Ngày xưa mình không chọn anh ta thật là đúng đản!
"Khinh người quá đáng! Trần Khiêm, cậu xem bọn họ nói những lời đó, còn cái cô Dương Khả kia nữa, đến giờ vẫn ghét cậu. Tớ sốc luôn, nếu không phải quan hệ không tệ thì tớ muốn chửi họ thay cậu!"
Lý Tiểu Linh giận đến mức lồng ngực phập phồng.
"Nổi giận với bọn họ làm chỉ!" Trần Khiêm vừa đưa Lý Tiểu Linh về vừa nói.
Chưa đầy hai mươi phút sau. Hai người đã về tới thôn.
"Trần Khiêm, cậu tổ chức sinh nhật tại nhà hả? Có cần tớ nấu cơm giúp cậu không? Tớ biết làm mì sợi, sẽ nấu cho cậu một tô mì trường thọ!"
Lý Tiểu Linh nói.
Dường như cô ấy vẫn lo lắng hôm nay Trần Khiêm bị tổn thương lòng tự trọng, dù sao cũng là cô ấy rủ Trần Khiêm đi.
Cô ấy lại nói tiếp: "Cậu quên béng bọn họ đi, bây giờ Lý Tiếu làm ăn khấm khá, cùng lắm thì cậu làm việc với Lý Tiếu, tớ cũng làm việc với Lý Tiếu, ba chúng ta vẫn sát cánh bên nhau như hồi lớp chín!"
"Được, ba chúng ta vẫn sát cánh bên nhau như ngày xưal"
Trần Khiêm mỉm cười vỗ vai Lý Tiểu Linh: "Có điều năm nay tớ không tổ chức sinh nhật ở nhà. Chúng ta phải đến trấn Tiểu Tuyền, tớ đã đặt chỗ trong khu thắng cảnh suối nước nóng rồi!"
"Hả? Khu thắng cảnh suối nước nóng? Trần Khiêm, cậu chém gió đấy à, lẽ nào cậu không biết khu thắng cảnh suối nước nóng đã được bao trọn, hơn nữa tất cả các nhà hàng cũng được bao hết!"
Lý Tiểu Linh nói: “Làm sao cậu đặt chỗ được?”
Nói thật là Trần Khiêm cũng không biết Lý Chấn Quốc bao tất cả các nhà hàng làm gì.
Theo ước tính thì lần này có không đến ba mươi người.
Nhưng có lẽ ông ấy có tính toán riêng, Trần Khiêm cũng không hỏi.
Thế là anh nhìn Lý Tiểu Linh nở nụ cười: "Đợi lát nữa cậu sẽ biết. Đi thôi, hơn tám giờ rồi, chúng ta đến sớm chút, có lẽ tớ còn phải đón tiếp mọi người nữal"
"Thật hay giả thế? Mà chúng ta đi kiểu gì? Chỗ này cách trấn Tiểu Tuyền bao xa?"
Lý Tiểu Linh hỏi. Cô ấy cảm thấy Trần Khiêm thật sự là ngày càng khó hiểu.
"Đương nhiên là lái xe rồi. Tớ đậu xe trong ngõ, đợi tớ lái ra ngoài rồi chở cậu và ông Ngô bà Ngô cùng đi!"
Trần Khiêm giơ chiếc chìa khóa trong tay lên.
Anh dẫn Lý Tiểu Linh vào ngõ.
Vừa nhìn thấy xe, Lý Tiểu Linh lập tức sững sờ.
"Mẹ ơi, Audi A6, Trần Khiêm, đây là xe của cậu ự?"
Lý Tiểu Linh sốc luôn.
"Không phải của tớ, của công ty đó. Lát nữa xe của tớ mới đến!"
Trần Khiêm cười khẽ.
Anh nhìn Lý Tiểu Linh đang ngây ngốc: "Cậu lên xe trước đi, tớ đi gọi ông Ngô..."