"Lý Tiểu Linh?"
Sau khi trông thấy cô gái, Trần Khiêm bất giác mỉm cười.
Lý Tiểu Linh cũng được xem là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng Trần Khiêm và Lý Tiếu, kể ra thì cô ấy còn là em họ của Lý Tiếu.
Chẳng qua gia cảnh cô ấy tốt, nhà có cửa hàng bán bánh kem bánh ngọt trên trấn, bình thường cô ấy hay ở trên trấn.
Hiếm khi về nhà.
Hơn nữa, hồi ấy Trần Khiêm và Lý Tiếu nghèo. rớt mùng tơi.
Ăn mặc không đẹp.
Cho nên Lý Tiểu Linh ít chơi cùng hai người họ.
Mặc dù bọn họ là bạn cùng lớp tiểu học, nhưng gần như không nói chuyện với nhau, tóm lại là còn
chẳng thân bằng Ngô Sảnh.
Muốn nói tới quan hệ tốt đẹp lên thì phải kể đến thời cấp hai.
Trùng hợp là lên cấp hai Lý Tiểu Linh vẫn học cùng lớp với Lý Tiếu và Trần Khiêm.
Hồi lớp bảy lớp tám cô ấy cũng không nói chuyện với Trần Khiêm.
Tới khi lên lớp chín đã xảy ra một việc.
Ðó là Lý Tiểu Linh và một bạn nữ cãi nhau rất hăng.
Sau đó, bạn nữ kia gọi mấy tên lưu manh bằng tuổi đến gây sự với Lý Tiểu Linh.
Bọn họ chặn đường lúc tan học, định dạy cho cô ấy một bài học.
Sau đó Lý Tiếu và Trần Khiêm trông thấy, kéo Lý Tiểu Linh đi.
Lúc ấy Trần Khiêm không làm được gì.
Ngược lại, Lý Tiếu đánh nhau một trận trong trường, nổi tiếng luôn.
Nhóm người kia cũng không dám ho he gì nữa. Xem như lần đó bọn họ đã cứu Lý Tiểu Linh.
Từ đó về sau, Lý Tiểu Linh đối xử với Trần Khiêm và Lý Tiếu cực tốt, coi bọn họ là bạn thân.
Không ít lần cô ấy lén mua thuốc cho Lý Tiếu và mang bánh trứng cho Trần Khiêm ăn.
Về sau lên cấp ba, cô ấy thi vào Trường trung học số ba, có thể nói là đội sổ toàn huyện.
Hơn nữa cấp ba không có di động, không thể liên lạc với nhau, chỉ vào dịp năm mới mọi người mới tụ tập tán gẫu.
"Cậu về khi nào thế, sao không gửi QQ cho tới" Lý Tiểu Linh giận dỗi.
"Tớ về mấy hôm rồi, nhưng vẫn chưa lên thị trấn đi dạo. Tớ cũng đang định xin Lý Tiếu số điện thoại của cậu đây!"
Trần Khiêm mỉm cười đáp.
Anh nói thật, mình tổ chức sinh nhật cùng với họ mà.
"Hừ, xem như cậu vẫn chưa quên tớ. À đúng rồi, cậu không xem trong nhóm cấp hai sao? À à, quên mất, hình như nhóm cấp hai không add cậu. Hôm nay là sinh nhật Trần Siêu lớp mình, ý cậu ta là lâu rồi bạn bè không tụ tập, nhân dịp sinh nhật này rủ mọi người họp lớp. Không chỉ cậu ấy mà còn có cả chủ nhiệm lớp cấp hai và giáo viên tiếng Anh cũng tới tham dự. Cậu có đi cùng tớ không?"
Lý Tiểu Linh nói.
"Thầy Vương cũng đi ư? Hình như năm nay thầy ấy về hưu rồi thì phải!"
Bỗng nhắc tới Trần Siêu, Trần Khiêm sắp quên mất cái tên này rồi.
Nhưng ký ức về chủ nhiệm lớp Vương Trường Quý vẫn như còn mới.
Thầy ấy là một giáo viên hiền hòa, dạy môn Ngữ Văn.
Hồi xưa, gia đình Trần Khiêm khó khăn, không trả nổi tiền sách giáo khoa, cả hai lần đều là thầy Vương bỏ tiền túi nộp giúp.
Còn có một lần mưa to, mình không mang ô, thầy Vương đã đạp xe chở mình về nhà.
Anh vẫn nhớ như in từng cảnh tượng ấy.
Hai năm đầu đại học, lúc ấy ba mẹ còn gửi tiền, lần nào Trần Khiêm cũng chỉ tiêu tiết kiệm để dành tiền, chờ tới năm mới về nhà mua ít quà tặng thầy Vương.
Có điều hai năm cuối, tiền học phí của Trần Khiêm cũng khó khăn, anh nghèo rớt mùng tơi, không thể tới thăm thầy được.
"Nghe nói năm ngoái thầy Vương bị ốm nặng một trận? Không sao chứ?” Trần Khiêm hỏi.