Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 702




“Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật tôi, lần này không tổ chức ở nhà, tôi đặt khách sạn rồi, mọi người có thời gian đến không?”
Trần Khiêm hỏi.
Những năm trước vẫn luôn là ông cụ Ngô và bà cụ Ngô tổ chức cho Trần Khiêm.
Đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng theo như thông lệ thì đương nhiên Trần Khiêm vẫn phải mời bọn họ một lần.
“Khụ khụ, bọn tôi làm gì có thời gian, ngày mai Ngô Phong đều có việc, đâu có rảnh mà đón sinh nhật cậu!”
Lúc này, thím ba thờ ơ nói.
“Đúng vậy, với lại Trần Khiêm tổ chức sinh nhật, ở nhà ăn đại chút gì là được rồi, đi khách sạn gì chứ, thật là, có chút tiền cái là không biết mình họ gì!”
Thím hai cũng lạnh lùng nói.
Nói tóm lại, trước đây Trần Khiêm nghèo, mọi người ai ai cũng khinh thường, bỗng dưng trúng số
rồi phất lên, cho nên trong lòng thấy mất cân bằng.
Vì vậy lời nói cũng cay nghiệt hơn trước đây.
“Bọn tôi đều bận, cậu muốn tổ chức thế nào thì tự mình làm đi!”
Bác cả cũng hờ hững nói. Bỗng dưng lúc này, bác cả nhận một cuộc điện thoại.
“Alo, vâng chào giám đốc Vương, cái gì, vậy chúc mừng, được được được. Ngày kia cả nhà chúng tôi nhất định sẽ đến, không bận không bận, ngay mai làm xong việc thì không còn bận gì nữa cải Ha hat”
Bác cả nói xong thì phấn khích cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”
Bác dâu cả hỏi.
“Ngày mốt, là sinh nhật tám tuổi của con trai giám đốc Vương, hỏi tôi có đến không, chắc chắn là chúng ta phải đến rồi!”
“Hả? Chẳng phải ngày mốt ông tham gia vào một thương đoàn quan trọng sao?”
“Hừ, thương đoàn thì để tôi dời đi, sinh nhật con trai giám đốc Vương, chuyện gì cũng phải dời lại hết!”
Bác cả cảm khái nói.
“Bác cả, bác hai, cháu thấy chúng ta nên ăn cơm trước đã, ngày mai cháu còn có việc nữa, phải nghỉ ngơi sớm! Tối nay về cháu còn lập kế hoạch nữa, ngày mai trưởng phòng Khương muốn xeml”
Lúc này Ngô Phong nói.
Anh ta là người trong cơ quan nhà nước, đương nhiên ngày mai có việc bận rồi.
“Chẳng phải trưởng phòng Khương đã đến rồi sao, nói tối nay mời trưởng phòng Khương ăn cơm mà, đừng thấy giờ ông ta chỉ là trưởng phòng mà xem nhẹ, trước đây là nhân vật lớn đấy, ở huyện Bình An quan hệ rất rộng!”
Lúc này, chú ba kiêu ngạo nói.
“Tiếc là người ta không có thời gian, đã xếp kín lịch rồi!"
Mọi người tôi một câu anh một câu.
Trần Khiêm nghe thế thì trưởng phòng Khương chắc là Khương Vệ Đông nhỉ?
Nhưng mà cũng không nói gì.
Thấy mọi người đều không có thời gian, Trần Khiêm cũng chẳng cố chấp mời làm gì.
Có gì quan trọng đâu, mọi người đều bận mà.
Ăn qua loa một miếng ở nhà ông cụ Ngô rồi Trần Khiêm quay về nhà.
Bởi vì Tô Mộc Vũ gọi đến. “Trần Khiêm, sinh nhật vui vẻ nhé!” Tô Mộc Vũ nói.
“Vẫn chưa tới sinh nhật tớ mà, còn sớm như vậy mà đã chúc sinh nhật vui vẻ rồi!”
Trần Khiêm năm trên giường cười.
“Giờ tớ nói, mười hai giờ tối nay lại nói với cậu nữa, ai bảo cậu không về. Đúng rồi Trần Khiêm, hai ngày nữa cậu bận xong có thể đến tìm tớ không? Giờ tớ đang ở đài truyền hình, hôm này vừa chuyển sang làm phóng viên thực tập. Cuối cùng tớ cũng có thể làm những chuyện tớ muốn làm rồi!”
'Tô Mộc Vũ vui vẻ nói.
Trước đây Tô Mộc Vũ từng nói chuyện này với Trần Khiêm rồi.
Chuyện báo danh làm phóng viên thực tập.
Không ngờ giờ đã đậu rồi, Trần Khiêm cũng mừng cho cô.
“Được rồi, hai ngày nữa tớ qua tìm cậu, nghiêm túc chúc mừng cho cậu!”Trần Khiêm cười.