“Cậu Trần?” Giang Tuyết Tinh với Lý Văn Dương sững sờ.
Tất cả nhân viên của phòng thị trường cũng hoàn toàn chết lặng.
“Được rồi, giờ tôi qua ngay!” Trần Khiêm đáp lại một tiếng.
“Trần Khiêm, cậu cậu cậu, cậu là cậu Trần?” Giang Tuyết Tinh kinh ngạc hỏi.
Mặc dù lần trước nhà Hứa Hinh mời mình ăn cơm, mẹ Hứa Hinh còn đùa một câu, chắc Trần Khiêm không phải là cậu Trần đâu nhỉ?
Khi đó Giang Tuyết Tinh còn bị dọa một phen. Nhưng nghĩ lại thì làm sao có khả năng chứ, mình với Trần Khiêm rất quen thuộc, cậu ta sao có
thể là cậu Trần được chứ?
Thế nhưng bây giờ... Lúc chính miệng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc gọi cái tên này.
Đầu Giang Tuyết Tinh như trống rỗng.
Ôi trời ơi, Trần Khiêm lại chính là cậu Trần?
“Ừ ừ!" Trần Khiêm nhàn nhạt cười rồi gật đầu với Giang Tuyết Tinh.
Sau đó Trần Khiêm dứt khoát rời đi dưới ánh mắt sững sờ của tất cả mọi nguời.
Lý Văn Dương vốn là được Giang Tuyết Tinh dẫn đến để thăm ba anh ta, nhưng giờ đây hai mắt lại vô hồn, tê liệt ngồi trên ghế.
“Ôi đệch, mẹ kiếp! Trần Khiêm thật sự là cậu ấm, còn là ông chủ của chúng ta nữa, chẳng trách cậu ấy lại có nhiều vé như vậy. Tôi đã nói mà, thân phận của Trần Khiêm không hề đơn giản, trời ơi, nhưng mà không ngờ cậu ấy chính là chủ tịch của chúng tai”
Đợi sau khi Trần Khiêm đi, tất cả mọi người của Phòng Thị trường như phát điên.
“May mà chúng ta vẫn chưa đắc tội gì với chủ tịch!” Cũng có một cô gái đang thầm sợ hãi.
Tóm lại bầu không khí vô cùng kì lạ.
Cú sốc của tất cả mọi người như đạt đến đỉnh điểm.
Mà chuyện của nhóm Vương Tuấn Sinh đương nhiên cũng không phải vấn đề gì khó giải quyết.
Lúc này chẳng những nhận tội cho việc mình làm, mà một vài giám đốc bộ phận khác chưa bị phát hiện cũng được bọn họ khai ra hết rồi.
Đa số đều là người của huyện Bình An và Kim Lăng gây chuyện từ bên trong.
Kết quả xử lý cũng rất đơn giản, đó là giao toàn bộ cho phía cảnh sát.
Chỉ là lúc bọn họ bị bắt đi, có vài lần Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm với ánh mắt phức tạp, muốn tìm sự giúp đỡ từ Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm đều phớt lờ.
Đã từng cho cơ hội rồi.
Vì cậu đã chơi bài tình cảm để lừa tôi thì đừng trách tôi không nói đến tình nghĩa!
Chuyện này xem như kết thúc.
“Cậu Trần, còn bốn ngày nữa là sinh nhật cậu rồi, cậu định sắp xếp thế nào, chủ tịch Trần Hiểu gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đây là sinh nhật đầu tiên sau khi cậu kết thúc cuộc sống nghèo khó, bảo bọn tôi phải chuẩn bị thật tốt cho cậu!”
Ở dưới lầu, Lý Chấn Quốc nói.
“Còn có thể sắp xếp thế nào nữa, trước kia sinh nhật em đều là ông cụ Ngô với bà cụ Ngô tổ chức cho, năm nay cũng không ngoại lệ, em vẫn về quê. Nhưng mà đến lúc đó mọi người cũng đến đi, hơn hai mươi người chúng ta cũng được xem là náo nhiệt rồi mà, ha hal”
Trần Khiêm cười nói.
Ngoài người anh em Lý Tiếu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn ra thì nói thật, Trần Khiêm cũng chẳng có bao nhiêu người bạn thân.
Dù sao thì khi bạn không tiền cũng không thế, còn ai nguyện ý chơi với một kẻ nghèo như bạn chứ.
Cho nên tiệc sinh nhật lần này Trần Khiêm cũng không mời nhiều người.
Có Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng, với cả nhóm Bạch Tiểu Phi, Lâm Y Y, thêm nữa thì có Lý Tiếu với Tô Đình thôi.
Những người này thường hay chơi chung với nhau, nên quan hệ cũng rất tốt.
Làm quá náo nhiệt thì Trần Khiêm cũng không muốn lắm.
Sau khi quyết định như vậy thì Trần Khiêm thu dọn một số thứ, chuẩn bị quay về trấn.
Nhưng sắc mặt Triệu Tử Hưng thì lại không tốt lắm.
Lý Chấn Quốc đã nhìn ra từ lâu, bây giờ mới hỏi: “Lão Triệu, có phải ông có chuyện gì chưa nói với cậu Trần không?”
Triệu Tử Hưng gãi đầu lo lắng: “Tôi đã thông báo chuyện bốn ngày sau là sinh nhật cậu Trần ra ngoài rồi! Nhưng cậu Trần nói phải lo liệu sao cho khiêm tốn?”
“Gì cơ? Ông đã thông báo ra ngoài rồi sao?” Lý Chấn Quốc cũng bàng hoàng...
Năm giờ chiều, Trần Khiêm gọi một chiếc taxi đi về trấn.