Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 641




Hai mẹ con nhà kia càng khiếp sợ hơn.
"Trần Khiêm... Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Thấy các nhân vật tai to mặt lớn ân cần hỏi han Trần Khiêm, Lý Tiếu cũng nghi ngờ.
"Về rồi tớ sẽ nói rõ với cậu!"
Trần Khiêm thầm nghĩ, đã đến nước này rồi thì chi bằng nói thẳng với Lý Tiếu, anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không cần phải tiếp tục giấu Lý Tiếu thân phận của mình nữa.
Bởi vì sự cố này, Trần Khiêm không thể tham gia bữa tiệc tối nay được.
Anh và Lý Tiếu phải đi lấy lời khai.
Có điều, nghe ý tứ của chủy tịch huyện Lý thì có lẽ phải nghiêm túc điều tra Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương, lần này dù không chết cũng phải ngồi tù mười hai mươi năm.
"Có thể nói chuyện này đã gây ảnh hưởng xấu tới huyện Bình An chúng ta, chậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới chiều hướng phát triển của huyện Bình An. Lý Tiểu Cương, tên nhân viên làm công tác giải tỏa di dời này đúng là ăn hùm mật gấu mà! Nghiêm trị, nhất định phải nghiêm trị!"
Trong văn phòng, chủ tịch huyện Lý nổi giận lôi đình.
Ông ta hất một chồng tài liệu xuống đất.
Dọa cấp dưới giật bản.
“Chủ tịch huyện Lý, Lý Tiểu Cương là một kẻ liều mạng, trước đây hắn từng làm chuyện tương tự rồi, còn ngồi tù nữa, thật sự là dạy mãi không sửa.
Nhưng lần này đủ để phán anh ta tội bắt cóc."
"Ừ, vậy anh ta có chỗ dựa không? Nói cách khác, có ai cực kỳ thân thiết với anh ta không?"
Chủ tịch huyện Lý hỏi.
"Không có. Tuy nhiên, nếu nói qua lại thân thiết thì hình như trưởng phòng Khương phòng đầu tư từng đi ăn cơm cùng anh ta nhiều lần."
"Khương Vệ Đông?"
Chủ tịch huyện Lý nhíu mày.
"Vâng, nhưng Khương Vệ Đông rất trong sạch, thanh liêm, không có vấn đề. Gó lẽ vì lý do công việc nên ông ấy không tránh khỏi giao tiếp với những tên
này:
Cấp dưới đáp.
"Hừ, vậy cũng không được, có nói thế nào thì tên này cũng quen biết Khương Vệ Đông và hợp tác với phòng đầu tư bọn họ. Bây giờ Lý Tiểu Cương gây họa lớn như vậy, Khương Vệ Đông không thoát khỏi trách nhiệm. Thế này đi, điều Khương Vệ Đông ra khỏi phòng này! Ở đâu còn có vị trí trống?"
Chủ tịch huyện Lý nổi giận.
"Chỉ còn bên tuyên truyền trống vị trí phó phòng tài liệu thôi, nhưng Khương Vệ Đông..."
"Hừ, để ông ta làm nhân viên đi, chẳng phải mọi người đều nói Khương Vệ Đông viết văn rất hay sao,
vừa khéo cho ông ta phát huy sở trường!"
Nói rồi chủ tịch huyện Lý chắp tay sau lưng rời đi!
Lại nói tới Trần Khiêm. Mất cả đêm mới xử lý xong chuyện này.
Sáng hôm sau ra ngoài, Trần Khiêm dứt khoát
đi cùng Lý Tiếu tới tiệm xe secondhand của anh ấy.
Lý Tiếu và Tô Đình đều tò mò về thân phận hiện tại của Trần Khiêm.
Sau khi hai người hỏi, Trần Khiêm liền giải thích.
"Trần Khiêm, thật hay giả vậy? Cậu chính là cậu Trần phố Kim Lăng ư?"
Lý Tiếu thốt lên đầy kinh ngạc. Tô Đình cũng giật mình. "Ừ, đúng vậy!"
"Vậy tập đoàn Mộng Tưởng Gia cũng là của cậu
Lý Tiếu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Phải!"
Trần Khiêm mỉm cười: "Vì vậy, tớ bảo cậu làm kinh doanh đại lý xe quy mô lớn không phải nói suông. Lát nữa sẽ có người tới xử lý thủ tục bàn giao giúp cậu!"
"Thật sao?" Tô Đình mở to mắt.
"Đương nhiên là thật!"
Đêm qua Trần Khiêm đã nói với Lý Chấn Quốc việc này, bắt tay vào làm không có gì khó.
Đó cũng là lý do tại sao Trần Khiêm muốn đi cùng Lý Tiếu tới đây.
Hai anh em trò truyện một lúc lâu, Trần Khiêm mới đứng lên trở về khách sạn.
Hiện tại Trần Khiêm không có xe, ở huyện Bình An cũng không bắt được xe.
Thế là anh đi xe đạp về.
Lý Tiếu đứng trước cửa nhìn Trần Khiêm rời đi, tấm tắc lấy làm lạ: "Người anh em của mình khiêm tốn quá. Nếu mình giàu như vậy thì kiểu gì khi ra ngoài cũng phải có dàn xe Maybach mở đường, đi đến đâu cũng phải có mười mấy cô nàng cùng vệ sĩ đi theo đến đó! Con mẹ nó, chuyện hôm qua Dương Quốc Quyền đã chọc giận mình rồi, nếu không làm cho cả nhà gã hối hận vì đã sống trên thế gian này thì mình không gọi là Lý Tiếu!"
Lý Tiếu nói với vẻ căm hận.
"Hừ, anh vừa lảm nhảm gì đó?" Tô Đình trừng mắt.
"Anh bảo sẽ làm cho cả nhà Dương Quốc Quyền phải hối hận vì đã đến thế giới này!"
"Em đang nói tới câu trước đó!" "Phải có mười mấy cô nàng... ÁI"
Lý Tiếu còn chưa nói hết câu đã bị Tô Đình nhéo mạnh cạnh sườn.
Trần Khiêm đi xe đạp tới cửa khách sạn.
Anh vừa mới xuống xe thì trông thấy một cô gái đỡ chân, khập khà khập khiễng, hình như đang tìm taxi.
Mà cô gái này.
Trần Khiêm lập tức quay mặt đi, định vào khách sạn.
"Trần Khiêm?"
Cô gái kia bỗng cất tiếng gọi, hiển nhiên đã nhìn thấy anh...