"Hừ, không cần hỏi cũng biết, nhất định là tới rút nốt mấy đồng lẻ, ha ha, mọi người không biết đâu, ngày hôm qua tôi ngó qua ví tiền của cậu ta, một đồng cũng không còn!"
Lâm Đông cười to nói.
Khương Nhiên Nhiên chỉ liếc nhìn một cái, nhưng cũng không mở lời nói thêm điều gì.
Lúc trước khi Trần Khiêm còn có tiền, Khương Nhiên Nhiên còn có chút rung động với Trần Khiêm.
Nhưng bây giờ, một loạt những chuyện mà Trần Khiêm làm ra đã đánh bay tất cả những cảm xúc đó, không còn lại một chút gì.
"Đúng vậy, cậu ta đến rút tiền, còn đi cùng Hứa Hinh đến nữa!"
Đường Lan cười nói.
Vẻ mặt Khương Nhiên Nhiên căng thẳng, tựa như phát hiện được điều gì kinh khủng lắm.
Cô ta vội vàng kéo Hứa Hinh qua một góc, nói một cho Hứa Hinh biết Trần Khiêm không có tiền, rất có khả năng anh ta muốn lừa cậu...
Hứa Hinh đầy vẻ căng thẳng nhìn lại Trần Khiêm: "Trần Khiêm, tại sao cậu lại muốn bán xe vậy, còn bán với giá thấp như vậy nữa?" Cô ấy hỏi giọng đầy quan tâm với Trần Khiêm.
"Sau này có dịp sẽ nói cho cậu biết, tôi phải đi rút tiền đã, buổi trưa tôi còn có việc!"
Trần Khiêm quay sang cười với Hứa Hinh.
Sau đó anh không thèm liếc mắt tới những người khác mà đi thẳng ra quầy giao dịch.
Lâm Đông thì nhất quyết dắt theo mấy cô gái bên cạnh anh ta đi xem Trần Khiêm.
Ý là muốn nhìn thấy chuyện cười của Trần Khiêm.
"Chào anh, xin hỏi anh muốn rút bao nhiêu tiền?"
Nhân viên đứng quầy lễ phép hỏi Trần Khiêm. "Tạm thời cứ rút sáu trăm nghìn tệ đi!"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Cái gì cơ? Sáu trăm nghìn?”
Lâm Đông ngẩn ra.
Khương Nhiên Nhiên cũng bị lời này dọa phát ngốc.
Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh đứng ở xa chuẩn bị đi vào trong cũng dừng bước mà nhìn sang bên này.
"Vâng thưa anh, phiền anh chờ một chút!"
Nhân viên quầy giao dịch nói.
Sau đó mời Trần Khiêm nhập mật mã và tiến hành kí tên.
Rẹt rẹt rẹt. Âm thanh của máy đếm tiền vang vọng.
Nụ cười trên mặt Lâm Đông như thể bị phù phép hóa đá.
"Cậu... Cậu vẫn còn tiền? Không phải tiền của cậu đều dành ra mua xe cả rồi sao?"
Lâm Đông ngạc nhiên tột độ. "Tôi nói lấy hết tiền đi mua xe lúc nào?"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Thế thì Trần Khiêm, cậu trúng số bao nhiêu tiền?"
Khương Nhiên Nhiên gấp gáp hỏi lại.
Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh cũng đã tiến đến chỗ này.
"Tôi trúng..." Trần Khiêm cố ý cất cao giọng, tất cả mọi người mới đó đã vây lại đây, hai mắt mở to đợi nghe câu trả lời của Trần Khiêm: "Thôi vậy, cũng không được bao nhiêu, tôi không nói nữa!"
"Cậu!"
Khương Nhiên Nhiên tức điên lên được.
Bởi vì quá nhiều tiền không nhét hết được vào chiếc túi be bé của Trần Khiêm, đúng lúc này có nhân viên mang túi đen ra thay cho thùng rác, Trần Khiêm liền tiện tay xin một cái, bỏ tất cả sáu trăm
nghìn tệ vào đó, sau nói tiếng tạm biệt với Hứa Hinh liền cất bước rời khỏi đó.
"Hóa ra cậu ta vẫn còn tiền!" Đường Lan hô lên. "Đúng vậy, con cũng không ngờ sẽ như vậy, rốt
cuộc là cậu ta trúng được bao nhiêu tiền không biết?"
Khương Nhiên Nhiên cũng nôn nóng la lên.
Cứ như bản thân đã làm ra một việc đáng hối hận ghê lắm.
"Đệch mẹ, tôi đoán là Trần Khiêm cố ý cả đấy, cậu ta cố ý giả làm người nghèo cho chúng ta xeml"
Lâm Đông là người bực bội nhất.
Chuyện vừa rồi như tát thẳng một đòn vào mặt anh ta, còn là một cú đâu điếng người.
Hứng thú đi chơi cũng bay sạch rồi...
Quay lại với Trần Khiêm.
Trần Khiêm đi đến phòng giao dịch nhà đất ngày hôm qua, không nghi ngờ gì nữa, chính là quay lại giáng cho cô ả nhân viên tiếp thị ngày hôm qua một cú nhớ đời.
Trả hết một lần.
Hơn bảy trăm nghìn nhân dân tệ, một lần trả hết.
Đây đúng là đẳng cấp của người giàu.
Làm xong hết mọi chuyện cũng đã gần trưa rồi, Lý Tiếu cũng gọi điện thoại giục rồi.