Lý Chấn Quốc gọi điện để nói về chuyện của miếng ngọc.
Ông ấy đã hỏi thăm được một nghệ nhân kinh nghiệm lâu năm trong nghề, ngay ở một con phố bán đồ cổ ngọc thạch ở huyện Bình An.
Nghe lời Lý Chấn Quốc nói thì người nghệ nhân này rất nổi tiếng ở bản địa, tay nghề do tổ tiên nhiều đời truyền lại.
Chuyện phân biệt ngọc cổ tất nhiên phải nhờ đến người có nghề.
Trần Khiêm quyết định trước tiên cứ để ông ấy xem qua một chút, nếu thật không có kết quả, tự anh lại tìm người trên phạm vi rộng một chút, tìm trên cả nước vậy.
Dù sao thì thân phận của Mộng Hân, ông viện trưởng kia cũng đâu có biết.
Không có manh mối thì tìm thế nào đây?
Cho nên đầu mối duy nhất chỉ có miếng ngọc này mà thôi.
Vốn là Lý Chấn Quốc còn muốn đi cùng với Trần Khiêm.
Nhưng ba anh cũng đã dặn kĩ, chuyện của Mộng Hân càng ít người biết càng tốt.
Hơn nữa hiện giờ Lý Chấn Quốc cũng có nhiều việc phải xử lí, mình anh đi cũng được.
Dù sao Trần Khiêm cũng biết con đường đó ở chỗ nào.
Phố đồ cổ không lớn, chỉ có lẻ tẻ vài cửa tiệm buôn bán đồ cổ đồ sứ.
Hiển nhiên là Lý Chấn Quốc đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước khi anh đến.
Một ông cụ mặc đồ nhà Đường, râu dài bạc trắng, đeo kính đã đứng chờ Trần Khiêm từ trước.
"Chào cậu, cậu Trần, lão là Hứa Mặc Niên!"
Hứa Mặc Niên quay đầu cười với Trần Khiêm.
"Ông Hứa khách sáo quá, tôi xin được nói chuyện chính luôn, lần này tôi đến đây là xin nhờ ông Hứa giúp tôi giám định một miếng ngọc, bao gồm niên đại, xuất xứ... nói chung là càng chỉ tiết càng tốt!"
Trần Khiêm vào chuyện chính luôn.
Nói xong, anh cẩn thận lấy miếng ngọc ra.
Hứa Mặc Niên nhìn thấy miếng ngọc này, mí mắt hơi giật giật.
Sau đó vẻ mặt thành kính cầm lấy nó.
"Loại ngọc này, trăm năm khó gặp, ngọc tốt, ngọc vô cùng quý! Cậu Trần, cậu có được miếng ngọc này như thế nào?"
Hứa Mặc Niên vô cùng hứng thú với miếng ngọc trên tay, lập tức đặt câu hỏi.
Ông ấy quan sát Trần Khiêm từ trên xuống dưới, nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Phải biết rằng có khả năng sở hữu loại ngọc này đều là người có thân phận không đơn giản.
Trần Khiêm cũng đã nhìn ra, Lý Chấn Quốc tuy rằng có sắp xếp mọi chuyện nhưng cũng không quên che giấu thân phận cho anh.
Lập tức nói: "Chuyện này ông không cần hỏi thêm, chỉ cần ông nói cho tôi biết xuất xứ của miếng ngọc này..."
"Thứ lỗi cho tôi đã tuổi già mắt mờ, một chốc một lát bảo nhìn ra tất cả thông tin liên quan đến miếng ngọc này thì hơi khó. Nhưng xét trên cảm giác khi tay người sờ vào cùng với chất ngọc, hình như tôi đã thấy qua một số ghi chép liên quan từ
trong một quyển sổ mà tổ tiên lưu lại. Cậu Trần, không biết cậu có thể để miếng ngọc này lại chỗ tôi không, chờ điều tra xong tôi sẽ thông báo cho cậu?"
Hứa Mặc Niên nói.
"Đương nhiên có thể, mong ông Hứa có thể tìm ra càng sớm càng tốt!"
Trần Khiêm suy nghĩ một chút, nếu là chuyện Lý Chấn Quốc sắp xếp, vậy chắc đã có dự tính ổn thỏa hết rồi.
Cho nên anh nhanh chóng gật đầu.
Lại trò chuyện thêm một lát, Trần Khiêm liền chào Hứa Mặc Niên rời đi.
Đi đâu đây?
Đến chỗ xem mắt lúc này thì hơi sớm, Trần Khiêm muốn đi rút một ít tiền. Bởi vì chỗ anh mua nhà ở gần đây, trong túi xách của Trần Khiêm cũng có mang theo bản hợp đồng, đương nhiên đi trả nốt khoản tiền mua nhà còn lại rồi.
Dù sao thì anh cũng sẽ không đi vay ngân hàng thật!
"Trần Khiêm!"
Lúc này bỗng có một giọng nữ gọi tên Trần Khiêm, hiển nhiên cô ấy cũng rất bất ngờ khi gặp được Trần Khiêm ở chỗ này.
Trần Khiêm ngoảnh lại nhìn cũng thấy rất ngạc nhiên.
Cô gái bước ra từ trong nhà ra. Hiển nhiên đây là nhà của cô ấy rồi.
Người này không phải là bạn thân của Khương Nhiên Nhiên thì còn ai vào đây nữa...
Ngày đó khi lần đầu đến nhà Khương Nhiên Nhiên, cô gái xinh đẹp Hứa Hinh đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Trần Khiêm.
Lúc đó liền cảm thấy cô gái này thật hiền lành dịu dàng.
"Hứa Hinh, đây là nhà của cậu sao?"
Trần Khiêm nở một nụ cười tươi rồi hỏi.
"Ừ, đúng vậy đó, đây là ông nội tôi! Phải rồi Trần Khiêm, sao cậu lại đến cửa hàng nhà chúng tôi
vậy?"
Hứa Hinh đi tới cười nói.
"Tiểu Hinh, con ăn nói kiểu gì vậy, phải gọi là cậu Trần chứ!"
Hứa Mặc Niên lúc đầu hơi ngẩn người, sau đó quay sang dạy bảo Hứa Hinh.
Hứa Mặc Niên không biết rõ thân phận của Trần Khiêm, thế nhưng người đàn ông trung niên dặn ông cụ hết thảy đều phải nghe theo lời của cậu Trần kia. Nếu đã là người có khả năng để cả huyện trưởng ra mặt, thậm chí là lão hội trưởng cổ hủ của Hiệp hội nghiên cứu đồ cổ quốc gia cũng có quan hệ, khẳng định không phải người thường, cũng có nghĩa là người tên Trần Khiêm này không đơn giản chút nào.
Bằng không việc gì Hứa Mặc Niên phải đối với Trần Khiêm cung kính lễ độ như vậy?