Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng riêng cao cấp xa hoa nhất sơn trang.
Một người đàn ông trung niên mắt kiếm mày ngà, cực kỳ uy nghiêm đang xã giao với một nhóm lãnh đạo cấp cao.
Tất nhiên ông ấy chính là Tổng giám đốc của phố thương mại Kim Lăng, cũng là ông chủ giàu có của Kim Lăng, Lý Chấn Quốc.
Chẳng qua có điều làm mọi người hơi kinh ngạc.
Đó là ban nãy sau khi Tổng giám đốc Lý nhận điện thoại xong, giống như bị gì đó, tóc dựng thẳng lên rồi điên cuồng xông ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lý sao thế?”
Mọi người không hiểu lý do.
Mà sảnh ngoài, Lý Thượng Thiên vẫn chưa về phòng thấy Trần Khiêm lại bước vào, không thể không giải vây giúp Trịnh
Duyệt.
“Chị Trịnh Duyệt, gọi thẳng cho bảo vệ đi, xử lý loại người quê mùa thế này, chúng ta không có biện pháp nào khác!”
Lý Thượng Thiên cười lạnh lùng.
Trịnh Duyệt gật đầu, sau đó có vài bảo vệ vây lấy Trần Khiêm.
Dừng tay!!
Đúng lúc này, Lý Chấn Quốc vọt ra ngoài sảnh bằng tốc độ ánh sáng.
Một tiếng rống to làm tất cả mọi người đều ngẩn ra! “Tổng giám... đốc Lý?”
Đám người Trịnh Duyệt đồng loạt tỏ vẻ cung kính.
Ngay lập tức, Lý Thượng Thiên cũng trở nên lễ phép kính
trọng: “Chào chú Lý, cháu tên là Lý Thượng Thiên, cháu đã từng gặp chú trong tiệc rượu thương nghiệp lần trước...”
Lý Thượng Thiên vội vã bước lên chào hỏi.
Không ngờ, Lý Chấn Quốc không thèm nhìn anh ta lấy
một cái.
Mà lại vội vã đi đến trước mặt Trần Khiêm. Hơn nữa còn đẩy Trịnh Duyệt một cách thô lỗ! “Cậu là Trần Khiêm?”
Lý Chấn Quốc hỏi một cách cung kính.
Trần Khiêm gật đầu: “Đúng vậy.
“Chủ tịch Trần Hiểu là gì của cậu ạ?”
“Chị ấy là chị của tôi!”
Trần Khiêm nói.
Lập tức, Lý Chấn Quốc cung kính khom lưng chín mươi
“Xin chào cậu Trần! Tôi là Lý Chấn Quốc!”
???
“Hả?”
Cảnh tượng này làm đám người Trịnh Duyệt ngơ ngác. Mí mắt của Lý Thượng Thiên lại càng giật nảy.
'Tổng giám đốc Lý khom lưng cúi chào đồ quê mùa này? Cậu ta là ai?
Về phần Trần Khiêm cũng ngơ ngác, anh biết chị mình là chủ tịch của phố thương mại này nhưng anh không ngờ chị ấy lại có uy quyền như vậy, có thể làm vị Tổng giám đốc này đối xử với mình như thế?
Nói thật lòng, đến bây giờ Trần Khiêm vẫn chưa quen với cuộc sống cậu chủ gia đình giàu có!
Hơn nữa cả phố kinh doanh này đều là của nhà mình, đúng là làm người ta khó mà tin nổi!
“Khụ khụ, Tổng giám đốc Lý, chị của tôi bảo tôi đến đây ký gì đó!” Trần Khiêm cũng nói năng lễ phép.
“Cậu Trần, là hợp đồng gia hạn, một nửa phố thương mại này, bao gồm cả sơn trang là tài sản trên danh nghĩa chủ tịch, nửa còn lại là trên danh nghĩa của cậu. Từ lâu tôi đã muốn đến gặp cậu chủ nhưng chủ tịch dặn di dặn lại không cho tôi đến!"
Lý Chấn Quốc xoa phần trán đã ướt đãm mồ hôi.
Trần Khiêm khách sáo với ông ấy như thế, thật sự làm ông ấy vui mừng khôn xiết.
Mà nhóm người Trịnh Duyệt và Lý Thượng Thiên đều trợn tròn mắt
Cái gì! Toàn bộ phố thương mại này đều là của gia tộc người ta?
'Tên nghèo ngu ngốc này mới là chủ tịch thật sự đăng sau?
“Hừ! Ban nấy là ai ngăn cậu Trần lại?”
Lúc này Lý Chấn Quốc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám người ở sảnh ngoài.
Thân phận của chủ tịch Trần Hiểu vô cùng đặc biệt, hơn nữa Lý Chấn Quốc ông ấy có thể có cuộc sống như hiện nay là hoàn toàn nhờ vào Trần Hiểu nâng đỡ.
Bây giờ, ông chủ thứ hai đến, lại bị người ta suýt chút đánh đuổi.
Nếu để chủ tịch Trần Hiểu biết, sau một đêm Lý Chấn Quốc sẽ lập tức trở lại thời trước giải phóng ngay.