Lúc này ngẩng đầu lên, ở phía bên ngoài cổng nhà ga, Lý Mỹ với nhóm Từ Hà đã đứng đợi từ sớm.
“Mẹ, đường đi vẫn suôn sẻ chứ, để con giới thiệu với mẹ, đây là Vương Lượng bạn trai con!”
“Chào cô, hì hì, cháu là Vương Lượng, cô để cháu xách đồ cho, cô lên xe đi!”
Nói xong, Vương Lượng rất nhạy bén nhận lấy đồ rồi mời mẹ của Lý Mỹ lên xe.
“A, Vương Lượng, đây là xe của cháu sao?”
Thấy chìa khóa xe trong tay Vương Lượng, mẹ của Lý Mỹ có hơi ngạc nhiên.
“Vâng ạ, tháng trước cháu vừa nhận xe!”
Vương Lượng cười.
Lúc này, mẹ của Lý Mỹ lại liếc mắt sang mẹ của Từ Hà. “Mẹ, mẹ lên xe đi, chúng ta tới nhà hàng!”
Từ Hà cười nói.
“Ôi, sao trong xe lại có tài xế, chẳng lẽ là tài xế của Dương Huy à?”
Mẹ Từ Hà thấy con rể tương lai của mẹ Lý Mỹ lái một chiếc Audi A4L thì có hơi ngạc nhiên.
Nhìn bên phía con rể mình thì lại là hai chiếc Volkswagen. Magotan, nhìn cũng không tệ, nhưng rõ ràng có tài xế.
Chẳng lẽ đây là tài xế nhà Dương Huy. Nhưng nhìn Dương Huy cũng đâu có giống cậu ấm. Bạn đang đọc t𝑟uyện tại ﹙ T𝑟Umt𝑟uy ện.vn ﹚
“Tôi nói này, chúng ta đi được chưa? Nhanh lên chút đi! Tôi còn hai cuốc nữa!”
Người tài xế hơi mất kiên nhẫn nói.
“Đây..."
Cả mẹ của Từ Hà và mẹ của Lý Mỹ đều sững sờ. “Mẹ, đây là xe bọn con gọi!”
Sắc mặt Từ Hà vô cùng khó coi.
Dương Huy cũng hơi xấu hổ cúi thấp đầu.
“Cái gì cái gì? Đây là xe các con gọi sao, khụ khụ, cô còn tưởng đây là tài xế của Dương Huy đấy...”
Mẹ của Lý Mỹ ngay lập tức vui ra mặt.
“Mẹ, lên xe trước đã, Dương Huy, cậu ngồi ghế phụ lái đi!”
Từ Hà biết còn nán lại nữa sẽ rất xấu hổ, cho nên muốn đi trước.
“Bảo cậu ta ngồi ghế phụ lái làm gì, để cậu ta ngồi chiếc. xe phía sau đi!”
Mẹ Từ Hà lạnh lùng liếc Dương Huy, tức giận lên xe. Lúc này đoàn người mới rời đi. “Toang rồi toang rồi, toang hết rồi!”
Dương Huy ngồi bên cạnh Trần Khiêm trong chiếc xe phía sau, đau khổ nằm tóc.
Trần Khiêm đau lòng vỗ vai Dương Huy, cười nói: “Cậu cũng đừng có ở đây rầu rĩ nữa, dù sao thì cậu kết hôn với Từ Hà chứ không phải mẹ của Từ Hà, với lại có tôi với
Lý Duệ ở đây rồi, cậu yên tâm đi!”
“Haiz, đành vậy, lão Trần, cho dù thế nào thì hôm nay cậu nhất định phải giúp tôi đấy!”
Dương Huy cũng thật sự không còn cách nào nữa.
Trần Khiêm chỉ gật đầu không nói thêm gì.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến nhà hàng, biết được nhà hàng cũng là do con rể tương lại của mình đặt, khỏi cần nói cũng biết mẹ Lý Mỹ vui cỡ nào.
Mẹ Từ Hà có cảm giác vô cùng chán nản và mất mặt.
“Anh Lý, mọi người đã đợi lâu rồi đúng không, cô với bạn học của Lý Mỹ cũng đến rồi!”
Sau khi vào một phòng bao sang trọng, Vương Lượng tiên phong tận tình giới thiệu.
“Cô, đây là những người bạn thân của cháu, đây là anh Lý, là trưởng phòng kí túc xá bọn cháu, trong nhà có một công ty niêm yết, bình thường rất chiếu cố cho bọn cháu!”
“Được được, chào các cháu!”
Mẹ Lý Mỹ nghe thấy con rể tương lai lại quen biết với người có cơ như vậy thì cũng vui vẻ cười.
Trưởng phòng kí túc xá gọi là anh Lý kia sau khi chào hỏi xong thì cũng tự nhiên chào hỏi từng người trong nhóm Từ Hà.
Tuy nhiên, lúc anh Lý đang bắt tay với nhóm Dương Huy. dưới sự giới thiệu của Vương Lượng, đến lượt Trần Khiêm thì sững sờ.
“Trần Khiêm?”
Anh Lý này ngạc nhiên.
Trần Khiêm cũng hơi bất ngờ, con mẹ nó đây là... oan gia ngõ hẹp à.
“Bạn học Lý Việt, không ngờ gặp được cậu ở đây!”