“Hả? Bộ quần áo này, chẳng phải em mua cho Trần Khiêm hay sao?”
Hàn Tư Dư chợt nghỉ ngờ nói.
Chẳng phải đây là bộ vest mà chiều nay cô ta đã mua cho Trần Khiêm ở khu thương mại hay sao.
“Tư Dư, em có chắc không?”
Mạnh Thái Như kinh hãi.
Lấy sang xem, đúng là bộ vest của Trần Khiêm. Tại sao lại thế?
Tại sao quần áo của Trần Khiêm lại xuất hiện trên xe Maybach?
Mấy cô gái cũng nghỉ ngờ, mọi người đều trợn mắt nhìn về phía Bạch Lang đang lái xe.
Mà giờ phút này Bạch Lang cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Theo lời dặn của cậu Trần, tuyệt đối không được để lộ danh tính của anh.
Nhưng bây giờ khó xử quá.
“Đây là vest của tôi, bình thường hay để trên xe!”
Bạch Lang nói dối.
Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như nhìn nhau, chắc chăn họ sẽ không tin, bộ vest này cũng chỉ năm sáu trăm, cả người Trần Khiêm tính từ đầu đến chân chỉ khoảng một hai nghìn.
Mà vest trên người Bạch Lang, rõ ràng ít nhất cũng phải hai ba mươi nghìn.
Mẹ ơi!
Chẳng lẽ Trần Khiêm đã từng ngồi trên chiếc xe này rồi? Bất ngờ bất ngờ, cực kỳ bất ngời
“Của tôi thật mà, bình thường tôi ăn mặc khá tùy tiện!” Bạch Lang thấy các cô không tin nên vội nói thêm.
Biểu hiện nói dối chột dạ này, sao người tinh tường như Mạnh Thái Như lại không nhận ra được.
Sau đó, Hàn Tư Dư không hề tin nên thò tay vào trong quần áo, lấy di động đang cộm dưới mông mình ra.
Vừa nhìn, càng kinh ngạc hơn.
“Đây chẳng phải là điện thoại của Trần Khiêm hả?”
Tay Hàn Tư Dư hơi run rẩy.
“Em xem thử!”
Đỗ Vũ giựt điện thoại, đúng là của cậu ta!
Bạch Lang thầm nghĩ, có thể ban nãy cậu Trần hơi bối rối nên để quên áo khoác và di động trên xe không mang theo.
Nhưng Bạch Lang cũng là người thông minh, cho dù sau đó mấy cô gái này có hỏi thế nào, anh ấy cũng im lặng không nói gì.
Cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ đưa các cô về trường thì đạp ga chạy ngay.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy giáo viên hướng dẫn? Quần áo và di động Trần Khiêm đều ở trên xe, điều này chứng tỏ rắng Trần Khiêm đã từng đi trên chiếc xe này, hơn nữa, cậu ta là người đầu tiên biết tin chúng ta xảy ra chuyện, chẳng lẽ, Trần Khiêm đã cứu chúng ta?”
Đỗ Vũ sốt ruột phát khóc.
Đúng vậy, người mà bạn luôn giẫm đạp, có một ngày lại giỏi giang và cừ hơn bạn rất nhiều, sao lại không đau lòng được chứ.
Mặt Hàn Tư Dư cũng hơi xanh.
Nếu là thế thật, vậy Trần Khiêm sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là cậu Trần? Là anh Bình Phàm?
“Được rồi được rồi! Đừng đoán già đoán non nữa, mọi người cứ bình tĩnh! Có thể là quần áo và di động này là của Trần Khiêm, cũng có thể là không phải, có một giả thiết khác nữa là không chừng Trần Khiêm đi xe cảnh sát đến cứu chúng ta nhưng mà, chäc chăn cảnh sát phải tiến hành bảo mật danh tính của người báo án nên cậu ta mới không lộ mặt với chúng ta, đưa Trần Khiêm về trước? Có phải có thể giải thích như vậy không?”
Mạnh Thái Như khá trưởng thành nên trong phút chốc. có thể giải thích vấn đề khó nhăn ngay. Cảnh tượng này, nói thật lòng, rất giống như cảnh tượng lần trước lúc cô ta xảy ra chuyện.
Nếu sốt ruột thì phải là Mạnh Thái Như sốt ruột mới đúng.
Bởi vì lần trước, Trần Khiêm mượn sạc dự phòng của mình để quên trên chiếc Rolls-Royce, bây giờ quần áo và điện thoại lại để trên Maybach, chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?
Hơn nữa hai lần xảy ra chuyện, Trần Khiêm đều là người đầu tiên biết tin
Cho nên, bây giờ Mạnh Thái Như cũng không dám gộp hai chuyện lại.
“Được rồi, chỉ bằng thế này đi, chúng ta đích thân đến ký †úc xá Trần Khiêm hỏi rõ cuối cùng mọi chuyện là sao, được không?”
Mạnh Thái Như lại nói.
“Dạ dạ, nếu chúng ta đã có di động thì gọi điện thoại cho Trần Khiêm cũng được đó!" Bỗng Đỗ Vũ tỉnh táo lại
Hàn Tư Dư bất đắc dĩ buông tay: “Cũng vô dụng thôi, ban nãy em đã thử rồi, điện thoại này đã hết pin tắt nguồn! Nhưng mà, chúng ta có quần áo và di động, sau khi tìm được Trần Khiêm thì sự thật sẽ sáng tỏ!”
Ký túc xá nam.
Trần Khiêm cởi quần áo, mặc quần đùi, giờ đây mới vừa nắm xuống.