"Á!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên cả tầng lầu, đây chắc chắn là lần cuối cùng một người đàn ông được hét nên mới có thể hét hùng hồn và mạnh mế như vậy.
Phải, là lần cuối cùng của người đàn ông!
Sau khi làm xong tất cả.
Mạnh Thái Như mới xách túi của mình, đi ra khỏi phòng.
Một hàng vệ sĩ đứng ngay ngắn ở hai bên hành lang khách sạn.
Quả thật là Mạnh Thái Như phấn khích đến nổi đâu óc mơ màng.
Lúc mình được cứu, sấm rền gió cuốn, đã!
Ban nấy lúc mình trả thù, Trương Đại Sơn thậm chí còn chẳng dám chống cự, bị mình dí điện vào đúng chỗ đó, đã!
Bây giờ ra ngoài, vệ sĩ cung kính xếp hàng ở hai bên để đợi mình.
Quả thật là quá sảng khoái.
Đây chính là cảm giác có chỗ dựa vững chắc đó sao? Đây chính là cảm giác được ở bên anh Bình Phàm sao?
Tự hào, an toàn.
Đây quả thực là cảm giác mà người bình thường không thể nào so được!
“Chị Mạnh, mời lên xe!”
Lý Phi Hồng tự mình mở cửa xe cho Mạnh Thái Như, mời cô ta vào xe.
Sau đó cả đoàn xe mới oai nghiêm rời đi.
Trần Khiêm thì sao?
Thực ra ban nãy Trần Khiêm cũng đến cùng, lúc Lý Phi Hồng xác định được phòng, dẫn người đi lên, Trần Khiêm suýt chút nữa cũng lên theo.
Nhưng, Trần Khiêm chần chừ.
Sau khi mình lên đó thì chắc chẳn sẽ mặt đối mặt với Mạnh Thái Như.
Đến lúc đó mình nên nói gì đây?
Mình chính là cậu Trần, không thể để lộ thân phận sao?
Vậy mình che giấu lâu như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Hơn nữa việc này một mình Lý Phi Hồng cũng có thể giải quyết ổn thỏa rồi.
Mình lên hay không cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, thế là dặn dò Lý Phi Hồng vài câu, sau đó Trần Khiêm gọi xe rời đi.
Cho nên mới có lý do vì sao Lý Phi Hồng nói những lời như vậy với Mạnh Thái Như.
“Anh Lý, việc hôm nay cảm ơn anh, tôi sẽ nói với cậu Bình Phàm những vất vả của anh!”
Trên xe, Mạnh Thái Như bắt chéo chân, nói với Lý Phi Hồng ngồi ở ghế phụ lái
Giọng nói đã không còn khách sáo như lúc trước. nữa, mà mang theo một chút ra vẻ ta đây.
Ha ha, Lý Phi Hồng ngầu thế mà chỉ là tay sai của cậu Bình Phàm, nếu mình còn cung kính với hẳn như vậy há chẳng phải là đang hạ thấp mình à?