“Trần Khiêm, tôi nói cho cậu biết, hôm nay những người đến đây đều là những người nổi tiếng có uy tín danh dự, bạn bè của tôi cũng biết em là sinh viên của tôi nên sau khi cậu đến, cậu phải thể hiện thật tốt cho tôi. Nếu làm tôi mất mặt thì cậu cứ đợi đấy!”
Mạnh Thái Như nói một cách không hề khách sáo. Trần Khiêm cũng không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. “Không ra gì!”
Mạnh Thái Như hừ một tiếng, không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Hôm nay Mạnh Thái Như ăn mặc rất xinh đẹp quyến rũ, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm ở gần Mạnh Thái Như như thế, ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Mạnh Thái Như. Nếu nói người phụ nữ thế này không hề hấp dẫn phái nam thì là nói dối.
Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ bậy bạ, ở phố thương mại Kim Lăng, đã đến trước cửa quán bar Không Giờ rồi.
Giờ đây trước cửa, rất nhiều siêu xe lớn nhỏ.
Rất nhiều người ra ra vào vào.
Ở trước cửa, Trần Khiêm thấy lẵng hoa do nhóm Lý Phi Hồng gửi tặng, dù sao cũng là đồng nghiệp trong cùng một con phố, nên nể mặt.
Ngay cả Tổng giám đốc Triệu Tử Hưng cũng gửi lời chúc phúc.
Có thể thấy quan hệ của ông chủ quán bar này không tồi.
“Thái Như, sao bây giờ cậu mới đến, đang đợi cậu thôi đói”
Một đôi nam nữ nằm tay nhau, dưới sự vây quanh của nhóm người, bước đến chào đón Mạnh Thái Như.
“Xảo Xảo, đúng là ngại quá, tớ kẹt xe nên đến chậm thôi mà? Chúc mừng cậu nhé Xảo Xảo, làm ăn phát tài!”
Mạnh Thái Như nói với cô gái tỏ vẻ rõ ràng như mình là bà chủ của quán bar.
“Ha ha ha, cậu đến đây là tớ đã vui lắm rồi, đúng rồi, chuyện cậu tìm người giúp đỡ sao rồi?”
“Tìm được rồi, ở đây này!”
Hai người tán gẫu.
Trần Khiêm thì sao, đang nhàm chán nhìn xem trong phố thương mại này ai tặng lẵng hoa đến, xem thử mình có quen người đó hay không.
Lúc này, Mạnh Thái Như kéo Trần Khiêm.
“Bà chủ gọi cậu kìa!”
*À à, xin chào, tôi tên Trần Khiêm!”
Bây giờ Trần Khiêm mới sực tỉnh, vô thức vươn tay muốn bắt tay.
Nhưng không khí chợt ngừng lại.
Xảo Xảo và người yêu của cô ta, hai người cứng đờ nhìn bàn tay đang duỗi ta của Trần Khiêm.
Cậu là ai?
Cậu chỉ là một thăng làm công mà thôi? Cũng xứng được. bắt tay với chúng tôi à?
Bây giờ ai cũng xem trọng thể diện, lễ nghĩa một chút là chuyện nên làm nhưng khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá lớn, nếu bắt tay thì ngược lại có hơi không tôn trọng.
Đây là tâm trạng lúc này của Xảo Xảo.
Lập tức, cười khinh bỉ.
“Cậu làm gì đó! Rút cánh tay thích làm loạn của cậu về cho tôi
Mạnh Thái Như quát.
“Làm ơn đi, cậu tự biết thân biết phận chút được không? Xảo Xảo, cậu cứ giao việc cho cậu ta đi, bảo cậu ta làm gì?”
“Được, vậy để cậu ta đến hỗ trợ quầy rượu đi, bưng rượu linh tinh!”
Xảo Xảo nhìn Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
Cứ thế, Trần Khiêm trở thành người bưng rượu cho quầy rượu.
Mà Mạnh Thái Như thì tất nhiên sẽ đi theo bà chủ vào phòng riêng xa hoa nhất.
Quán bar cực kỳ high.
Đặc biệt là đêm nay, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu đến.
“Khách bàn số sáu gọi ba tá bial”
“Hả? Nhưng mà đang bận lắm, đêm nay lượng khách hàng đã vượt khỏi dự đoán dự đoán của chúng ta, này này cậu kia, cậu đang rảnh đúng không, đưa ba tá bia đến bàn số sáu đi!"
Phục vụ trong quầy rượu chỉ vào Trần Khiêm mới vừa dọn rượu xong ngồi xuống nghỉ ngơi.