Đường Sở đập mạnh lên bàn: “Cô mù à, chẳng lẽ không biết hôm nay ai đang mời cơm hả? Là cậu Ngụy đó, không thấy chúng tôi chưa có rượu hả?”
Đường Sở nhắc nhở.
Nói thật lòng, chuyện này làm cô ta rất khó chịu.
Bạn nghĩ đi, Đường Sở từ nước ngoài về, bây giờ đang sống ở nước M, hơn nữa tiêu chuẩn lại rất cao.
Thường thường loại người thế này thì sẽ có lòng ham hư vinh.
Chẳng thích gì cả, chỉ thích thể diện.
“Xin lỗi quý khách, cô không đặt rượu mà? Đây là menu rượu của nhà hàng chúng tôi, mời cô tham khảo!”
Phục vụ lại đưa thực đơn đến trước mặt Đường Sở.
Đường Sở sắp ngơ ngác. Một người bạn của Đường Sở cười mỉa nói: “Sở Sở, có chuyện gì vậy, chẳng phải là dọn món xong sẽ có bất ngờ hả?
Bất ngờ đâu?”
“Hừ, tôi không xem, tôi nhắc lại lần nữa, đây là cậu Ngụy, cậu Ngụy đến, có phải các người phải tặng ít đồ không?”
Đường Sở lại mang Ngụy Cường ra. “Xin lỗi quý khách, khách hàng của chúng tôi đều là cậu ấm và những ông chủ lớn nhưng không phải cậu ấm nào đến chúng tôi cũng tặng quà!”
“Làm loạn gì thế, không nể mặt tôi à, biết cậu Khang không? Anh em của tôi đấy!"
Ngụy Cường cười mỉa nói.
“Chúng tôi biết có cậu Khang thường đến đây dùng bữa nhưng cũng đâu tặng cho mọi người cái gì?”
Phục vụ bối rối.
“Mẹ nó, không nể mặt ai cải”
Mặt của Ngụy Cường và Đường Sở đều rất khó chịu.
Đặc biệt là lúc này, tất cả bạn bè đều nhìn cô ta cười cười. Giữa con gái với nhau sẽ có lòng ghen tị đua đòi.
Cho dù là chị em thân thiết thì tính đua đòi vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Vốn dĩ Đường Sở được ra nước ngoài du học, lại làm việc. ở nước ngoài đã làm nhóm bạn thân này ghen ghét, bây giờ nếu còn được nể mặt như vậy thì sẽ làm người ta đố ky hơn.
Nhưng buồn cười là, có vẻ như Đường Sở và cậu Ngụy này đang bị làm khó rồi đây.
“Bỏ đi, không có mắt nhìn, không nói với cô ta nữa, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi sẽ không ăn ở đây nữa! Xem thử xem cô đã làm ai phải mất mặt!”
Ngụy Cường cũng tức giận. Trực tiếp đập bàn. Sau đó đưa nhóm Đường Sở bỏ đi.
Có thể nhân viên phục vụ này không biết mình nhưng nhân viên thu ngân lầu dưới lại biết mình.
Làm thế nào cũng phải tìm lại mặt mũi mới được.
Nói xong thì xuống lầu ngay: “Không ăn nữa, tính tiền cho. tôi!”
Giọng của Ngụy Cường rất to.
Cô gái thu ngân kia cũng không biết tại sao lại thế nhưng vẫn tính tiền.
“Kính chào quý khách, tổng cộng bữa ăn của mình là tám mươi nghìn, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
“Cái gì? Tám mươi nghìn? Giảm giá đâu?” Đường Sở hoảng sợ.
“Giảm giá? Xin lỗi quý khách, tạm thời nhà hàng chúng tôi không có hoạt động ưu đãi này!”
Tất nhiên nhân viên thu ngân biết các cô, giờ đây ánh mắt nhìn các cô, có chút khinh thường.
Nói chuyện lớn tiếng như vậy, ra vẻ con nhà giàu.
Tám mươi nghìn thôi, nhìn bộ dạng kinh hãi đấy kìa.
“Chẳng lẽ cô đã quên rồi hả, trưa nay chúng tôi đã dùng bữa ở đây, cô đã giảm giá cho chúng tôi 70%, còn tặng một chai rượu vang đỏ quý nữa?”
Đường Sở cảm giác mặt mình đã tái xanh rồi.
“Tôi nhớ chứ, nhưng lúc đó là vì nể mặt vị khách VIP nhất của nhà hàng chúng tôi nên mới giảm giá 70% và tặng kèm một chai rượu vang đỏ, nếu vị khách này tính tiền thì chúng tôi sẽ không thu phí nhưng bây giờ vị khách đó không tới!”
Cô gái thu ngân lạnh lùng giải thích.
“Cái gì cái gì? Chẳng lẽ không phải là vì nể mặt Ngụy Cường?”
Đường Sở hơi kinh ngạc.
Nhưng khách VỊP trưa nay có ai nhỉ?
Đúng rồi, là Tô Mộc Vũ và Trần Khiêm.
Mộc Vũ luôn rất thật thà, chắc chắn sẽ không đến nơi thế này ăn cơm, sao em ấy lại thành khách VỊIP của Bếp Gia Viên được?
Khoan đã!
Chẳng lẽ... Là Trần Khiêm?