Sau khi cúp máy xong.
“Ây da em gái, hôm nay em làm chị mất mặt quá. Chị mời hai người bạn trong nước đến chơi chung, kết quả em xem bạn trai em đã sắp xếp thế nào, vốn dĩ chị định bảo Trần Khiêm sắp xếp giúp chỗ nghỉ ngơi cho bạn chị nhưng đành thôi vậy!”
Đường Sở buồn bã nói.
Trần Khiêm không còn gì để nói.
Mặc dù nhà hàng Trúc Phong này rất khiêm tốn nhưng trên cơ bản ở Kim Lăng này, ngoại trừ bàn ăn đắt đỏ ở sơn trang Kim Lăng ra thì nhà hàng Trúc Phong đứng thứ hai.
Điểm nhấn của sơn trang suối nước nóng là phong cảnh, giải trí và ăn uống.
Mà nhà hàng Trúc Phong này, ý nghĩa như tên.
Điểm nhấn là khung cảnh thanh lịch cổ điển, quá trình dùng bữa tinh xảo.
Phòng trúc, phòng đá của nơi này đã thuyết minh cho điểm nhấn chủ yếu.
Hơn nữa đầu bếp ở đây, đều là những đầu bếp hàng đầu trong các món ăn địa phương khác nhau trên khắp cả nước.
Chẳng qua có vẻ như Đường Sở không hề hài lòng, biết vậy đã sắp xếp ở sơn trang suối nước nóng.
Mà đúng lúc này. Một chiếc siêu xe tiến vào. Điện thoại của Đường Sở cũng vang lên.
Đường Sở xấu hổ đứng lên: “Họ đã muốn đến đây, vậy thì cứ để họ xem đi!"
Vừa nhấc máy, Đường Sở vừa phất tay đi ra ngoài. “Ngụy Lâm, Nặc Y, các cậu qua đây!”
“Đúng đó Sở Sở, mẹ ơi, chỗ này là chỗ nào vậy? Chẳng ra gì cải”
Hai người đẹp bước xuống xe chào Đường Sở.
Trong đó có một người tên Ngụy Lâm, kéo tài xế và cũng là một chàng trai rất điển trai đến trước mặt Đường Sở.
“Sở Sở, đây là em trai tớ tên Ngụy Cường, hôm nay cố ý đi từ Ngô Châu đến Kim Lăng đón tớ đó, nói là muốn dẫn tớ đi dạo ở Kim Lăng!”
“Wow, Ngụy Cường đẹp trai quá đi!”
Đường Sở cười tủm tỉm.
“Em chào chị Sở Sở, lúc trước nghe chị em nói, chị Đường Sở đẹp thế này thế kia, em cứ không tin mãi, nhưng hôm nay được gặp, chị Đường Sở còn đẹp hơn cả lời miêu tả của chị em nữa!”
Ngụy Cường chỉnh lại tây trang, cười nói.
Khen Đường Sở đẹp đến mức không cần bàn cãi nữa.
“Đúng rồi Sở Sở, cô gái xinh đẹp này là em họ Tô Mộc Vũ mà cậu thường kể cho chúng tớ nghe đúng không? Nhìn dáng vẻ, có lẽ xấp xỉ em trai tớ nhỉ!"
Ngụy Lâm cười nói.
Ngụy Cường cũng nhìn về phía Tô Mộc Vũ, chỉ một ánh mắt thoáng qua đã làm Ngụy Cường không thể nhìn sang nơi
khác được nữa, đẹp quá đi.
“Ha ha đúng rồi, tớ còn chuẩn bị giới thiệu em gái tớ cho Ngụy Cường làm quen này, hai đứa có thể làm bạn bè!”
Đường Sở vừa cười vừa quay đầu bảo Tô Mộc Vũ sang đây chào hỏi.
Nhưng bây giờ cô ta mới nhớ Tô Mộc Vũ đã có bạn trai, một người bạn trai nghèo hèn thấp kém, đang đứng bên cạnh em ấy.
Mẹ ơi, sao cô ta lại quên mất Trần Khiêm chứt
“Chào chị Ngụy Lâm, đây là bạn trai của em tên Trần Khiêm, hôm nay Trần Khiêm muốn mời mọi người dùng cơm!”
Tô Mộc Vũ kéo tay Trần Khiêm, thoải mái giới thiệu.
Cảnh tượng này làm hai chị em Ngụy Lâm thoáng buồn.
Thì ra là có bạn trai rồi hả?
“Ha ha, ở đây thì có món gì ngon đâu chứ, nghe bạn tớ nói, chỗ ngon nhất là phố thương mại Kim Lăng, trong đó có một nhà hàng tên là Bếp Gia Viên cũng được lắm! Chúng ta sang đó ăn đi, tớ mời!”
“Bếp Gia Viên, tớ cũng từng nghe nói, được thôi, vậy sang đó đi!”
Hiển nhiên Đường Sở không có ý kiến gì.
Bếp Gia Viên kém hơn nơi này rất nhiều.
Nhưng nếu các cô đã không thích, Trần Khiêm cũng không tiện nói gì.
Nếu đã đồng ý, vậy thì đi thôi...