“Mẹ ơi, Mộc Vũ, cậu nhìn đi, tên khốn nạn này đến rồi!"
“Chẳng phải cậu ta và Triệu Nhất Phàm đã thành đôi rồi sao, chẳn trước cửa lớp chúng ta làm gì?”
“XI, chẳng lẽ thăng nghèo này lại thích Mộc Vũ nhà mình hả, trời ơi, không biết Triệu Nhất Phàm nghĩ thế nào mà lại đồng ý quen loại người hèn hạ thế này nhỉ?”
Trần Khiêm vừa bước đến cửa lớp Tô Mộc Vũ.
Là bị mỉa mai ngay.
Nhưng Trần Khiêm đã miễn dịch với những thứ này.
Chỉ muốn Tô Mộc Vũ ra ngoài.
Tô Mộc Vũ hơi bất ngờ khi Trần Khiêm đến tìm mình, cô ấy vẫn đang chờ Trần Khiêm gọi điện cho cô, không ngờ lúc thất vọng nhất lại thấy anh đến thẳng lớp cô.
Tất nhiên Tô Mộc Vũ đồng ý rồi.
Bởi vì bây giờ cô đã tin Trần Khiêm, thật ra hôm đó sau khi cô tát Trần Khiêm xong, Tô Mộc Vũ hối hận ngay, nghĩ thế nào cũng thấy Trần Khiêm không phải loại người như vậy.
Cho nên, hôm qua lúc Trần Khiêm giải thích với cô, Tô Mộc Vũ tin Trần Khiêm ngay.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hai người bước. ra khỏi phòng học, trên đường đi xuống sân trường.
“Trần Khiêm, chẳng phải lần trước chị họ của tớ từ nước M về rồi sao, trong khoảng thời gian này chị ấy bận rộn xử lý một vài công việc nhưng bây giờ thì không còn bận nữa, chị ấy muốn gặp cậu mãi đấy, tớ cố gắng trì hoãn nhưng không trì hoãn được!”
Tô Mộc Vũ nói: “Tớ muốn để cậu mời chị họ tớ ăn bữa cơm!"
“Ừ ừ, không thành vấn đề, khi nào?”
Trần Khiêm thấy Tô Mộc Vũ không tức giận, thầm nghĩ cuối cùng cũng không cần nghĩ đến chuyện này nữa nên đồng ý ngay.
“Chiều nay cậu không có tiết đúng không, vậy thì trưa nay nhé. Vài ngày nữa chị tớ lại bận, sau khi bận xong thì lại phải về nước M rồi!"
Sau khi quyết định xong.
Trần Khiêm bät đầu tìm địa điểm dùng cơm.
Anh đã quá quen với bên phố thương mại Kim Lăng rồi nên Trần Khiêm không muốn đi lảm.
Hơn nữa đến đó thì hơi phô trương quá.
Sau khi bàn luận với Lý Chấn Quốc xong, Lý Chấn Quốc. chọn chỗ, tên là nhà hàng Trúc Phong.
Nơi này rất yên tĩnh.
Mặc dù không thuộc phố thương mại Kim Lăng nhưng là nhà hàng trực thuộc tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Nếu nói về doanh thu, ba bốn nhà hàng bình thường ở phố thương mại Kim Lăng cũng không sánh bằng.
Vừa nghe đến đây, Trần Khiêm quyết định anh và Tô Mộc. Vũ sẽ đến đây trước.
Sau khi đến đây, Trần Khiêm phát hiện nhà hàng Trúc Phong không to như anh nghĩ.
Có cảm giác giống như bước vào một ngôi làng nhỏ trên núi, phòng trong nhà hàng này đều được làm từ đá.
Phong cách giống thời kỳ dân quốc. Rất thanh lịch.
“Chị Đường Sở, bên này này!”
Sau khi chờ đợi khoảng nửa tiếng, một cô gái xinh đẹp ăn mặc cực kỳ thời trang bước vào nhà hàng.
Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ đứng ngoài cửa chờ, Tô Mộc Vũ vui vẻ chào cô ta.
“Mộc Vũ, ai chọn chỗ này thế? Sao quê mùa quá vậy!” Người đẹp tên Đường Sở đi tới. Cởi kính râm xuống, gương mặt cực kỳ khinh thường.