“Trân Khiêm?”
Sau khi nhóm người Trần Lâm, Lý Thi Hàm đến cũng nhìn thoáng qua đã thấy Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt bên cạnh anh.
Hôm nay, Trần Lâm và Lý Thi Hàm đã hẹn nhau rằng sắp tốt nghiệp rồi, thay một diện mạo mới bước vào xã hội.
Bây giờ không vui chơi đó đây thì chừng nào mới đi?
Khoảng thời gian trước, nghe bạn cùng trường Đinh Hạo. cứ nói quê của họ đẹp biết nhường nào.
Mời mọi người có thời gian hãy đến chơi.
Bây giờ có thời gian rồi nên hẹn chị em và bạn thân đến đây chơi.
Không ngờ lại gặp Trần Khiêm ở đây.
“Trần Lâm, cậu biết người này hả?”
Vài cô gái bên cạnh nhíu mày hỏi.
Vừa thấy cách ăn mặc của Trần Khiêm đã cảm thấy người này rất thấp hèn, huống chi bên cạnh anh còn có một cô gái còn thấp hèn hơn cả anh.
Nên vài cô gái dẩu môi khinh thường.
“Ha ha, đương nhiên là biết rồi, chẳng phải hôm qua tớ còn kể cho các cậu nghe về người bạn năm cấp ba của tớ sao, ha ha, đúng là nói đâu có đó!”
Trần Lâm cười khinh bỉ.
Bữa tiệc đồng hương lần trước, Trần Khiêm lại quen bọn cậu Chu - Chu Trạch, đúng là làm Trần Lâm kinh hãi.
Mọi người đều cho rằng Trần Khiêm sắp phất lên rồi.
Nhưng sau khi điều tra thăm hỏi về nhiều phía thì mới phát hiện, chỉ đơn giản thế thôi.
Bởi vì nhờ một người bạn hỏi thăm mới biết, cậu Chu, Chu Trạch chớp mắt một cái đã quên béng Trần Khiêm rồi.
Người khác hỏi anh ta có quen Trần Khiêm không, anh ta nói thẳng là không quen, Trần Khiêm là ai?
Ha ha, quả nhiên, nghe nói cậu Chu thường hay rất khó hiểu, e là lần trước ở khách sạn, cũng vì nhất thời hứng khởi
nên mới nói lung tung với Trần Khiêm.
Nhưng mà làm người ta giật mình thật đó, không biết có hối hận với Trần Khiêm hay không.
Cho nên bây giờ tâm trạng Trần Lâm rất thoải mái, đạp Trần Khiêm mấy cái sẽ thoải mái hơn.
“Trần Khiêm, đây là bạn gái của cậu hả?”
Lý Thi Hàm đứng bên cạnh hỏi một câu.
Nhưng sau đó lại tự lắc lắc đầu.
Đúng là người thế nào thì bạn gái sẽ thế đó, người nghèo. thì sẽ tìm một cô bạn gái cũng nghèo, nhìn cách ăn mặc của
hai người họ, đúng là thấp kém.
Lý Thi Hàm của bây giờ, mỗi khi nhớ đến mình đã từng mập mờ với Trần Khiêm, đều muốn bật cười.
“Không phải, đây là bạn thân của tôi!” Trần Khiêm thờ ơ nói.
“Tôi nói mà, mặc dù Tô Tử Nguyệt nghèo nhưng rất xinh đẹp, sẽ không yêu thằng nghèo hèn Trần Khiêm này đâu!”
Định Hạo lạnh lùng nói, tất nhiên anh ta biết Tô Tử Nguyệt, dù sao ba mẹ nuôi của Tô Tử Nguyệt đang ở thôn Vân Bàng.
“Đinh Hạo, cậu cũng quen người tên Tô Tử Nguyệt này à?”
“Tất nhiên rồi, để tớ nói cho mọi người nghe chuyện của cô ta nhé...”
Định Hạo thầm thì, không biết đang thì thầm chuyện gì.
Rất nhiều cô gái nghe xong, ánh mắt nhìn Tô Tử Nguyệt càng khinh bỉ hơn.
Tô Tử Nguyệt biết Đinh Hạo đang nói cô ấy là cô nhi, là đứa trẻ không ai mong muốn.
Ngay lập tức, lòng tự trọng bị sỉ nhục, siết chặt góc áo cúi đầu.
Lúc này, Trân Khiêm bắt lấy cổ tay cô ấy, nói với cô ấy rằng, mọi thứ đã có tớ ở đây rồi.
“Tử Nguyệt, chúng ta về thôi!”
Trần Khiêm không thể chịu đám bạn cấp ba này nổi nữa.
Thật sự không muốn nói thêm gì cả, định rời đi.
“Wow wow wow, còn giận dõi nữa kìa, đừng đi mà, cho hai cậu ăn một bữa thịt cừu xiên miễn phí đấy, chắc hẳn hai cậu chưa bao giờ được ăn đâu nhỉ? Ha ha, đúng lúc chúng tôi thiếu người xâu thịt, hai cậu ở lại đi!”
Trần Lâm cười khẩy nói.
Thật ra cô ta cũng mới vừa nghĩ đến, hai sức lao động miễn phí, có thể tận dụng thì tận dụng.
Trần Khiêm không muốn quan tâm đến bọn họ.