“Được rồi, lát nữa tôi đi với chị, tôi giúp chị từ chối!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Hả? Thật là cậu Trần, cậu tốt quá! Vậy cậu Trần, tôi nên nói thế nào, nói cậu là sếp của tôi, hay là bạn của tôi? Hay là...?
“Cứ nói tôi là bạn của chị đi!” Trần Khiêm cười khổ.
Hôm nay Trịnh Duyệt giúp mình, mình giúp lại cô ta cũng là việc nên làm.
Nếu nói Trịnh Duyệt là nhân viên của mình, đến nhờ mình giúp, mình cũng không thể nào tùy tiện đuổi người ta đi được.
Cho nên lần này Trần Khiêm rất chủ động. Sau khi quyết định xong, Trần Khiêm mang đồ ăn đến bệnh viện cho Dĩnh Nhi trước, sau đó đợi Tô Tử Nguyệt đến rồi
mới rời đi cùng Trình Duyệt.
Địa điểm là một phòng bao riêng của một nhà hàng ở Kim Lăng.
Đây cũng không phải lần đầu Trần Khiêm làm việc này cho nên giống như xe nhẹ chạy đường quen vậy.
Phần mở đầu gần như là giống nhau cả. Đẩy cửa phòng bao.
“Ôi, Duyệt Duyệt, sao giờ con mới đến? Hửm? Cậu này là ai?
Trong phòng bao, một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá thời thượng, lúc này đang lạnh lùng nhìn Trần Khiêm,
chắc là mẹ của Trịnh Duyệt.
Chỉ cần nhìn quần áo Trần Khiêm mặc đều bình thường thì đã khiến người phụ nữ trung niên này hơi khinh thường rồi.
Bà ta là người thành phố, từ xưa đến nay đều khinh thường người dưới quê.
“À à, anh ấy là Trần Khiêm, là bạn... trai con!”
Trịnh Duyệt cũng không biết đầu mình nghĩ gì mà lại nói thẳng ra những lời này.
Ban đầu chẳng phải đã quyết định xong là bạn bè rồi sao?
Giờ lại được người ta xem là bạn trai, mẹ kiếp!
Trần Khiêm thầm xấu hổ một hồi, nhưng đã như vậy rồi cũng không còn cách nào phủ nhận được nữa.
Còn Trịnh Duyệt sao khi nói xong thì thè lưỡi, có chút kích động.
Phải rồi, trong lòng mình muốn gì chứ?
Đương nhiên là muốn như vậy rồi, nếu cậu Trần là bạn trai mình thì tốt biết mấy.
Mấy hôm nay, thậm chí trong mơ Trịnh Duyệt cũng muốn nữa là.
Trước đây Trịnh Duyệt biết Trần Khiêm rất giàu có cho nên mới thích Trần Khiêm.
Nhưng tiếp xúc với nhau một thời gian, Trịnh Duyệt đã hoàn toàn nhìn thấy một mặt khác của Trần Khiêm, khiêm tốn hướng nội, rất rộng lượng với người khác, đặc biệt là cậu Trân rất tin tưởng mình.
Việc này khiến Trịnh Duyệt lại thêm tôn trọng nhân cách của Trần Khiêm trên nền tảng tình yêu mà trước đây cô ta dành cho Trần Khiêm.
Đương nhiên vô cùng say đắm.
“Cái gì? Duyệt Duyệt, con nói cái gì? Cậu ta là bạn trai con?”
Cả ba và mẹ của Trịnh Duyệt đều ngạc nhiên, hai người kinh ngạc há to miệng.
Hai người đều là công chức nhà nước, trước nay luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối.
Bây giờ con gái lại dẫn bạn trai nhỏ tuổi hơn đến xem mắt, đây là...
“Ba, mẹ, đúng vậy ạ, anh ấy là bạn trai con, hai bọn con yêu nhau được một khoảng thời gian rồi!”
“Trần... Khiêm, chào ba mẹ em đi!”
Thấy trong ánh mắt Trân Khiêm không có ý từ chối thân phận này, nên Trịnh Duyệt cũng hơi bạo gan một chút.
Nhắc nhở Trần Khiêm.
“Thưa cô...”
“Thưa thốt gì, hừ! Thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch ở đâu đến, kẻ rẻ tiền như cậu mà cũng đòi tiếp cận con gái tôi sao? Mau cút đi cho tôi!”
Mẹ Trịnh Duyệt lạnh lùng chửi thẳng.
Bây giờ bà ta khó khăn lắm mới nói chuyện với vợ của sếp, đã quyết định xong hôm nay để hai đứa trẻ gặp nhau, làm quen một chút.
Nếu sau này thành đôi thì hai nhà là thông gia rồi.
Việc này tốt biết bao chứ.
Không ngờ con gái mình lại cứ khăng khăng không chịu, thậm chí mình còn lấy điểm yếu của con bé ra để ép nó đến, giờ thì hay rồi, cuối cùng thì sao, con bé lại dẫn thêm một người bạn trai nhỏ tuổi hơn đến.
Bên nhà trai cũng sẽ đến ngay thôi, lát nữa để người ta thấy cảnh này, đừng nói là làm thông gia, giải quyết không tốt
có khi còn trở thành kẻ thù cũng nên.
Thật là tức chết bà ta rồi, nhìn Trần Khiêm, tự nhiên lại vô cùng oán hận.
Đang nói chuyện thì lúc này của phòng bao đột nhiên mở ra.
Bên ngoài, một nhóm người xách theo thứ gì đó bước vào.
“Lão Trịnh à, ngại quá, bọn tôi đến muộn rồi, ha ha ha!”
Một nhóm bốn người bước vào, trong đó có một người đàn ông, một người phụ nữ và hai người trẻ tuổi.
Đặc biệt là cô gái đó trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Nói thật, cảnh này khiến nhà họ Trịnh cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Chuyện gì đây? Chàng trai này chắc là con trai nhà họ Giang.
Vậy cô gái này?
Chắc không phải là cậu ấy dẫn cả bạn gái đến đấy chứ?
“À à, lão Trịnh, để tôi giới thiệu, đây là con của em trai thứ ba của tôi, là cháu gái tôi, con bé đến chơi với anh nó, đang học ở đại học Kim Lăng, năm nay năm tư rồi!”
“Cháu chào chú Trịnh một tiếng đi!”
Thế nhưng cô gái này như thể không nghe thấy, lúc này ánh mắt đang nhìn chăm chăm Trần Khiêm.
Khóe miệng mang theo ý cười châm biếm.
“Ha ha, Trần Khiêm, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây?”