Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 282




Nên chuẩn bị nghe lời xóa đi.
“Hả? Cậu là... Trần Khiêm?”
Không ngờ, lúc Trần Khiêm xoay người lại, cô gái mặc đồng phục màu đen, buộc tóc đuôi gà trước mặt anh lại biết anh hả?
“Trần Lâm, cậu biết người này hả?”
Bên cạnh cô gái tên Trần Lâm còn có hai người một nam một nữa đang tò mò hỏi Trần Lâm.
"Đương nhiên là tớ quen rồi! Cậu ta là bạn cấp ba của tớ! Thế nào Trần Khiêm, mới hai ba năm không gặp mà cậu đã không nhận ra tôi rồi à?"
Trần Lâm khá bất ngờ, nhưng ánh mắt cô ta không chỉ có bất ngờ mà còn có cả vẻ mỉa mai cười cợt.
Vẻ bất ngờ của cô ta kiểu như thấy lại con cóc ghẻ mình từng lấy đá đập, tưởng nó đã chết rồi, không còn gặp nữa mà
bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình vậy.
Nói thật, gặp Trần Lâm, Trần Khiêm cũng rất kinh ngạc, không nói nên lời.
Đương nhiên là anh quen Trần Lâm rồi, hai người học chung nhau lớp 10, lớp 11 chia ban lại vào cùng một lớp.
Hình như lúc đó Trần Lâm là cán bộ văn nghệ của lớp, hát hay múa giỏi.
Nhưng cũng chẳng thân thiết gì mấy với Trần Khiêm.
Bạn nghĩ đi, con gái thời đó chỉ thích mấy cậu nhà giàu hoặc học giỏi thôi, Trần Khiêm không có cả hai!
Hơn nữa khi xưa Trần Lâm chảnh chọe dữ lắm, gia cảnh cũng khá giả, sao cô ta làm bạn với Trần Khiêm được chứ.
Số lời nói chuyện trong ba năm học chung cũng chẳng bằng khi vừa mới gặp lại này!
Tuy cảm nhận được ánh nhìn khinh thường như xưa của Trần Lâm nhưng trong lòng Trần Khiêm cũng hoài niệm thời cấp 3.
"Đúng là ba năm không gặp suýt chút tôi đã không nhận ra cậu rồi, cậu càng ngày càng xinh đấy!"
Trân Khiêm cười nói.
"Xùy, mấy năm không gặp Trần Khiêm cậu cũng biết khen người rồi, nhưng sao tôi nghe thấy kỳ kỳ thế nào ấy!"
Trần Lâm khoanh tay cười nhạt.
"Tiểu Lâm, nếu đã là bạn học của cậu thì giới thiệu cho bọn tớ biết
Một cô gái thấy Trần Khiêm trông khá điển trai thì cười nói.
"Thôi đi, cậu đừng mê trai được không, cậu có biết Trần Khiêm này lúc học cấp ba với bọn tớ là người thế nào không?"
Trần Lâm cũng cạn lời, cô bạn này của mình cứ hễ gặp anh chàng nào dễ nhìn một chút thì nghĩ ngay tới chuyện yêu đương.
Cũng phải mở to mắt lên chút nhìn người chứ.
Tuy trông Trần Khiêm này điển trai thật nhưng...
"Sao vậy?"
"Lúc học cấp ba, Trần Khiêm nghèo nổi tiếng trong trường bọn tớ, các cậu biết buổi trưa cậu ta thường ăn gì không? Ăn một cái bánh bao cùng chút rau cải muối, còn đồng phục của cậu ta thì mặc tới khi vá mấy miếng chỗ đầu gối cũng không chịu đổi đồ mới!"
"Sao cơ? Có người nghèo đến vậy à?"
€ô gái nọ thè lưỡi, tỏ vẻ sợ hãi.
"Mình không tin, Trần Lâm cậu hơi phóng đại rồi nhỉ?"
Chàng trai kia cười khổ: "Sống vậy thì chết quách đi cho xong!"
"Gì cơ? Phóng đại? Trần Khiêm, cậu nói xem lời tôi nói có phải thật không?"
Trần Lâm vội hỏi.
Bây giờ cô ta chỉ muốn chứng minh mình nói đúng, chứ chẳng nghĩ là mình châm chọc hay gì, Trần Khiêm chỉ là một đề tài nói chuyện của cô ta mà thôi.
"Ha ha, là thật!"
Trần Khiêm khẽ cười, thầm nghĩ Trần Lâm chẳng đổi tính nết gì cả.
Tuy châm chọc mình nhưng Trần Khiêm cũng không quá tức giận.
Nói sao thì lời vừa nấy Trần Lâm nói cũng là sự thật, khinh thường thì khinh thường thôi, anh không muốn để lộ thân phận của mình với bọn họ làm gì!
"Đúng rồi Trần Lâm, các cậu tới trường làm gì thế? Trông cậu thế này, lẽ nào cậu là cô giáo của trường này? Tìm được. việc nhanh vậy à?”
Trần Khiêm hỏi, vừa nấy ra khỏi đại sảnh, những thầy cô giáo đi vào đều mặc đồ giống vậy.
"Ừ, bọn tôi thực tập sớm với tôi đã có bằng sư phạm nên dễ tìm được việc, sau này tôi sẽ phát triển lớn mạnh ở thành phố lớn Kim Lăng này. Cậu thì sao, nghe nói cậu thi vào đại học Kim Lăng, cậu có định hướng gì chưa?”
Dù sao cũng đã trưởng thành, tuy Trần Lâm khinh thường anh nhưng vẫn hỏi lại cho có lễ.
"Tôi ấy à, vẫn chưa nghĩ kỹ nữa".
Trần Khiêm cười cười.
"Ha ha, tôi có gì nói nấy nhé Trần Khiêm, vốn tưởng cậu lên đại học sẽ cầu tiến một chút, không ngờ... Haizz, khó khăn quá thì cậu về quê xem ở thị trấn có việc gì làm không, cùng lắm thì cậu kiếm miếng đất hoang ở quê cậu trồng trọt chăn nuôi gì đó thử xem, bây giờ nhiều sinh viên đại học khởi nghiệp kiểu vậy lầm!"
Trần Lâm khoanh tay, từ đầu cô ta đã thấy Trần Khiêm không ra gì, bây giờ cô ta càng thấy Trần Khiêm không có tương lai.
Sắp thực tập rồi mà còn không biết mình sẽ làm gì!
Thấy Trần Lâm lên giọng dạy đời, Trần Khiêm chỉ đành cười khổ gật đầu.
Chàng trai đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Cậu nói đúng, giờ sinh viên đại học nhan nhản ra đó, tìm việc khó khăn, làm cho công ty nhỏ thì không có tương lai, công ty lớn thì chỉ cần nhân tài, lấy đại học Kim Lăng của bọn họ ra làm ví dụ, chỉ những sinh viên giỏi tốp đầu mới tìm được công việc tốt! Còn những người khác, hoặc là dựa vào quan hệ, hoặc là dựa vào. gia đình".
Một cô gái khác bổ sung: "Chuẩn, khó khăn nhất là kiểu như Trần Khiêm, năng lực không có, mồm miệng cũng không có, còn nghèo rớt mùng tơi, quan hệ cũng không nốt!"
Đám người cứ mỗi người một câu bàn luận về Trần Khiêm.
Cuối cùng bọn họ nói đã đời rồi Trần Khiêm mới nói: "Các. cậu đều là công nhân viên chức mới tuyển của trường à? Cũng khá lắm, chế độ lương thưởng của trường tiểu học này cũng cao, môi trường ký túc xá cũng tốt!"
Trần Khiêm chỉ nói chuyện như bạn học.
"Ôi chao ôi, Trần Khiêm, cậu bớt tỏ ra mình am hiểu ở đây đi được không, lẽ nào bọn tôi không biết những điều cậu vừa nói. Tôi biết cậu muốn thể hiện gì đó trước mặt bọn tôi, nhưng cậu có gì để thể hiện đâu chứ? Cậu có gì mà tôi không biết cơ chứ, phải để tôi nói huych toẹt ra cả à?"
Trần Khiêm chỉ sờ mũi cười khổ.
"À đúng rồi, nếu đã tình cờ gặp cậu thì tôi sẽ nói cho cậu một chuyện..."
Lúc này, Trần Lâm như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nói.