Trần Khiêm hơi giận dữ nói.
Thế giới vẫn còn nhiều người tốt, một người gặp khó khăn, người khác nhìn thấy thì thế nào cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng Mạnh Thái Như với Vương Dương lại lợi dụng chuyện này để dát vàng lên mặt mình, quả thực là không còn gì để nói mài
“Trần Khiêm! Cậu điên rồi à?”
Giang Vi Vi giận dữ nhìn Trần Khiêm, từ khi nào mà cậu ta †o gan vậy chứ?
“Trần Khiêm, cậu có biết cậu vừa mới nói gì không hả, bây giờ tôi cảnh cáo cậu, cậu cút ngay cho tôi, không thì cậu đợi bị đuổi học đi!”
Mạnh Thái Như rất sĩ diện.
Nghe Trần Khiêm mỉa mai bọn họ như vậy nên nhảy dựng lên.
Vương Dương thì càng giận dữ hơn nữa.
“Thăng đầu buồi rẻ rách, có phải mày thấy mày trúng vé số là mày giỏi lắm đúng không? Mẹ nó mày còn dám đẩy tao?"
Nói xong, Vương Dương nằm tóc Trần Khiêm, kéo qua, sau đó tát vào mặt anh một cái.
Hắn vô cùng tức giận, nhà có tiền, có khi nào hẳn bị người ta đối xử như vậy đâu?
Mà sức của Trần Khiêm sao có thể hơn hắn được chứt
Một bàn tay tát thẳng vào mặt, đau đến nhức nhối!
“ÁI Đừng đánh, Vương Dương, xin cậu đấy, đừng đánh Trần Khiêm! Tôi không cần tiền quyên góp này nữa, các người đừng đánh cậu ấy!”
Hách Lan Lan bị dọa sợ, vội vã kéo Vương Dương ra, dù sao thì việc này cũng là vì cô ấy mà ra.
“Cậu cút ra cho tôi! Hai đứa nghèo kiết xác tụi mày mà cũng dám dụng vào tao?”
Vương Dương hét lớn.
Vẫn còn muốn bổ nhào vào đánh Trần Khiêm.
“Bốp!”
Đột nhiên Vương Dương cảm thấy trước mắt mình tối đen, và một thứ gì đó màu đỏ dần phóng to lên trước mặt mình!
Là Trần Khiêm, ở bên cạnh tìm ra một viên gạch ném thẳng vào đầu hẳn!
Dùng lực rất lớn.
Viên gạch cũng vỡ tung tóe.
“Aaa!"
Vương Dương ôm đầu, nằm dưới đất đau đớn gào to. “AI Đánh người rồi!”
Mọi người xung quanh sợ hãi.
Giang Vi Vi và Mạnh Thái Như cũng bị dọa đến đần ra. Trần Khiêm cũng dữ tợn quá rồi!
“Mẹ nó! Tên nghèo này dám đánh anh Dương?”
“Nó không muốn sống nữa à, không biết ba anh Dương là người máu mặt ở khu này à?”
“Xong rồi xong rồi, thứ này chắc chắn không được ở lại trường nữa đâu!”
“Còn ở lại làm đếch gì nữa, chắc là trường sẽ đuổi hắn thôi, sau đó hắn vẫn phải đủ sức để có thể đến được ga xe lửa Kim Lăng chứ!”
Mọi người hoàn toàn sững sờ, dù sao thì trong mắt bọn họ, có một số người không thể động vào, một khi đã động vào thì đời này coi như xong.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
“Mẹ nó, thứ tầm thường hôi thối này, dám đánh anh, mau gọi điện cho chú đi, chém chết cả nhà nói”
“Phải đấy anh Dương, không thể bỏ qua cho loại tầm thường hôi thối này được!”
*Ôi ôi ôi, anh Dương, anh chảy nhiều máu quá!”
Một nhóm các cô gái bỗng dưng vây lại, đau lòng đỡ 'Vương Dương đứng dậy.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều giận dữ nhìn Trần Khiêm.
Trong mắt bọn họ, anh Dương chính là bảo bối yêu quý, vừa có tiền vừa đẹp trai, còn người trước mắt này chỉ là một kẻ tầm thường, dám đánh anh Dương, đủ để giết chết hắn ta
mười nghìn lần.
“Mẹ kiếp, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đưa tôi đi bệnh viện trước đã, tôi sẽ gọi cho ba tôi!”
Vương Dương bị thương không nhẹ, ít nhất cũng phải chấn thương não, lúc này hắn đang hung tợn nói thì được dìu đi tìm xe cứu thương.
“Trần Khiêm, mày đợi đấy!”
Gòn Trần Khiêm thì sao.
Haha, đợi? Đợi cái rằm!
Nói thật, Trần Khiêm muốn đánh Vương Dương không phải là chuyện trong một hai ngày.
Trước đây lúc mình làm việc cho hội sinh viên, làm chậm thì bị Vương Dương đạp vài cú đánh vài phát.
Như lần đầu tiên thấy Tô Mộc Vũ ở hội trường, bởi vì làm bẩn giày của Tô Mộc Vũ, nếu không phải Tô Mộc Vũ cản lại thì chẳng phải lại bị Vương Dương đánh rồi sao?
Bình thường không nói gì nhưng Trần Khiêm đều nhớ rất
Vừa rồi nghe Vương Dương mắng mình với Hách Lan Lan là hai đứa nghèo kiết xác, cục tức của Trần Khiêm mới tuôn trào ra, ban nấy mày vẫn còn có tình cảm mà chạy ngược chạy xuôi vì Hách Lan Lan, mày hoàn toàn không xem người khác là con người mà!
Cho nên Trần Khiêm rất khoái trá, rất dễ chịu khi cầm gạch nện vào đầu Vương Dương!
“Hừ, Trần Khiêm, cậu thật được lắm đấy! Nhưng để tôi xem làm sao cậu tiếp tục học được nữa! Vi Vi, giờ em đi theo tôi đến gặp chủ nhiệm khoa, trước khi ba Vương Dương đến phải xử lý xong Trần Khiêm, bằng không theo tính của ba 'Vương Dương thì việc này sẽ trở thành việc lớn đấy!”
“Vâng, cô Mạnh!” Giang Vi Vi cạn lời läc läc đầu nhìn Trần Khiêm.
Như đang muốn nói.
Cậu đợi mà chết đi...