Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 265




"Hả? Có chuyện gì vậy chị?" Trần Khiêm căng thẳng.
Tình cảm chị em hai người họ rất sâu nặng. Lúc nấy Trần Khiêm nói chị vì mình mà phải thôi học, không tham gia thi tốt nghiệp không phải là bịa ra để lừa Hách Lan Lan.
Lúc đó hai chị em họ đều được nuôi dưỡng trong cảnh nghèo khổ.
Chị phải bỏ học cấp ba.
Hơn nữa, chị còn vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện, khó có thể quên được.
"Đừng nhắc nữa em trai, em hiện tại cũng ít nhiều biết được nhà chúng ta có một số quy định nghiêm khắc đến mức biến thái. Có một điều trong số đó là, không cần biết em kiếm được bao nhiêu tiền, xài bao nhiều tiền, đều phải ghi chép lại!"
"Cho dù tiêu lắt nhắt vài tỷ, cũng đều phải ghi chép lại trong sổ sách của gia tộc. Không được làm trái! Cũng như em vậy, cả thẻ tín dụng của em đang dùng đều được ghi chép lại hết!"
"Ồ, chuyện này em có biết!"
Đây là một quy định của nhà họ Trần, bạn có bao nhiêu tiền đều có thể tiêu, thậm chí tiền của gia tộc cũng có thể tiêu. Nhưng mà tuyệt đối không được giấu giếm người đứng đầu gia tộc, chính là cha anh.
Lấy danh nghĩa của người khác để giấu tiền, vân vân.
"Vậy chị không có bản ghi chép sao chị hai?"
Trần Khiêm hỏi.
"Mẹ nó, đúng vậy! Hôm nay chị mới biết, lúc trước chị mới thoát nghèo xong, cầm một trăm triệu mẹ cho đi tiêu quanh.
Sau đó một hôm chị uống say, chị muốn ăn một món trong chuỗi nhãn hiệu, liền bảo trợ lí đi mua một cái!"
"Mẹ kiếp, ngốc kinh khủng em hiểu không, bỏ ra sáu mươi triệu tệ mua cái nhãn hiệu đó luôn. Lúc đó không nổi, bây giờ cửa hàng đó nổi rồi, kiếm về cho chị hơn hai tỉ. Chị quên mất chuyện này, ai biết tên ngốc đó mua luôn cả một cái cửa hàng."
"Sau đó, chị nghĩ hay lén tiêu hết hai tỉ này, mới tiêu hết một nửa, ba chúng ta hình như phát hiện ra, vì chị mua nhiều đồ như vậy nhưng tiền trong nhà không hề hao hụt? Nên giờ chị đang lo vi phạm quy tắc của gia tộc, sẽ bị phạt sống khổ một tháng! Ba chúng ta là một người bảo thủ, mẹ có đứng ra xin giúp cũng vô ích!"
"Em còn tưởng việc gì, không phải chỉ là sống nghèo khổ. một tháng sao? Sẽ qua rất nhanh!"
Trần Khiêm lau mồ hồi trên trán, chị cứ hay việc bé xé ra †o như vậy.
"Không, em trai à, đừng nói sống khổ một tháng, một ngày chị còn không chịu nổi. Chị không quan tâm, em phải giúp chị, phải giúp!"
Giọng chị trong điện thoại như sắp khóc tới nơi.
"Được rồi, em giúp thế nào chị nói đi?"
"Hì hì, em giúp chị tiêu hết một tỷ trong vòng bảy ngày, tiêu sạch không để lại đồng nào! Em không ở nhà, ba không thể nào kiểm soát hết được đâu!"
"Sặc!"
Trần Khiêm xém chút nữa là phun ra một ngụm máu.
"Tiêu một tỷ trong vòng bảy ngày?"
Nói thật, không phải Trần Khiêm chưa thấy qua tiền, dù sao hiện tại ở phố Kim Lăng vẫn còn vài sản nghiệp chị lấy danh nghĩa của anh để đầu tư, mỗi tháng đều có vài tỷ chảy vào túi anh.
Nên Trần Khiêm không thiếu tiền.
Chuẩn bị đem số tiền đó đi đầu tư tiếp.
Nhưng mà, tiêu một tỷ thì cũng thật hoang phí!
Đầu tư còn được, đem tiêu khơi khơi như vậy, rất là lãng phí. Dù sao anh cũng không giống chị, làm như có thù oán với tiền bạc hay gì, mỗi tháng tiêu vài tỷ.
"Một tỷ thôi, không lẽ em tiêu không hết? Hay như vậy đi em trai, em mua một món đồ công nghệ đi, chị giới thiệu cho em một công ty của Đức, em đặt mua một chiếc máy bay!"
Trần Khiêm "Chị mặc kệ mặc kệ, chị không muốn sống khổ một tháng. Tóm lại trong vòng bảy ngày em phải tiêu cho hết, tiền chị sẽ lập tức chuyển cho em ngay!"