Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 256




Cho nên, anh ta chủ động hỏi.
Trần Khiêm nhìn nhóm Lý Tuyết Nặc.
Nói thật lòng nhé, những cô ả này đã làm Trần Khiêm rất tức giận.
Không trừng phạt là chuyện không thể nào!
"Đơn giản, phạt các cô mặc bikini đánh bóng chuyền!" Trần Khiêm nói nhẹ nhàng.
"Hả? Đơn giản thế à?"
Lý Tuyết Nặc mở cờ trong bụng, chẳng lẽ, cậu Trân đang chủ động đưa tay ra với mình, tiếc thương mình rồi sao?
Dù sao mình xinh đẹp thế mà, sao đàn ông lại không rung động được cơ chứ?
Thời khắc này, lòng Lý Tuyết Nặc suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà, ngay sau đó Trần Khiêm lại dội một chậu nước lạnh:
"Tất nhiên không phải ở đây mà là đến con đường sầm uất nhất Vân Cảng, mặc bikini thi một ván bóng chuyền!"
"A!!!"
Lý Tuyết Nặc bị sốc.
Thế sẽ xấu hổ chết mất!
"Hừ, còn chưa chịu cảm ơn cậu Trần nhanh lên, chỉ trừng phạt như vậy, bây giờ trời tối rồi, ít người. Đợi đến trưa mai, đường phố Vân Cảng tấp nập hơn, đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp cho các cô thi đấu!"
Hoàng Vĩnh Hào vung tay.
Mời Trần Khiêm bước vào du thuyền. "Cậu Trần, em yêu anh! A a al"
Vài nữ sinh đi theo Trần Khiêm vào du thuyền, túm tóc hét lên điên cuồng.
Có vài cô gái xinh đẹp mặc bikini thì khoác tay Trần Khiêm một cách thân mật.
Thì ra vai chính của đêm nay là cậu Trần! "Chị Y Y, chị Y YI"
Tô Mi sốt ruột giậm chân, vốn dĩ Lâm Y Y định đi theo Trần Khiêm vào du thuyền nhưng nghe giọng của em họ mình nên quay lại.
"Trần Khiêm là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng, sao chị không nói cho em biết trước, đẹp trai quá, Trần Khiêm thật sự quá đẹp trai, em sai rồi, tại em hết, chị họ, chị phải giải thích với cậu Trần nha!"
"Này, Tiểu Mi, chẳng phải chị đã nhiều lần nhäc nhở em rằng làm chuyện gì cũng phải chừa lại đường sống cho mình sao, nhưng em yên tâm đi, xem ra cậu Trần sẽ không trách em đâu! Sau này chị sẽ nói mọi chuyện cụ thể cho em nghe, đúng rồi, chuyện Trần Khiêm là cậu Trần, em đừng đi nói lung tung với người khác nhé, chuyện hôm nay em cứ giữ trong lòng thôi, chỉ cần cậu Trần không chủ động tiết lộ thân phận thì tuyệt đối không thể thốt ra từ miệng chúng ta!”
"Hả? Nhưng mà chị Y Y, hôm nay có nhiều người nhìn thấy cậu Trần rồi mà!"
Lâm Y Y lắc đầu, chỉ sang bên cạnh: "Em có thấy những vệ sĩ mặc áo đen đi qua đi lại không?”
Tô Mi vừa nhìn thì thấy mấy chục vệ sĩ lạnh lùng mặc áo đen đang đứng dặn dò nhóm công tử thiếu gia chuyện gì đó, các cậu ấm cô chiêu vừa nghe xong thì gật đầu.
Hiển nhiên là không dám từ chối.
"Đây mới là cậu ấm chân chính đúng không?”
Tô Mi ngạc nhiên.
Tiếp đó, dạ tiệc du thuyền trên biển bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm được đi du thuyền, ngắm cảnh biển đêm, nghe gió biển gào thét, đúng là thoải mái
muốn chết.
Thậm chí chuyện thân phận của mình, Trần Khiêm không còn thấy bối rối nữa.
Anh sẽ sống cuộc sống đơn giản như bình thường, dù sao cuộc sống xa xỉ phung phí này, thật lòng Trần Khiêm không chịu nổi.
Cũng giống như một con cá đang được tự do bơi lội dưới nước, bơi tung tăng, bạn cứ ép nó phải lên bờ, hơn nữa chẳng
những lên bờ mà còn bắt nó phải leo cây.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nó có làm được không?
Không thể nào! Tóm lại, ít nhất bây giờ Trần Khiêm sẽ không như vậy.
Cho nên ban nãy đã sắp xếp Bạch Tiểu Phi đi làm chuyện này.
Dạ tiệc hôm nay, Trần Khiêm và nhóm Hoàng Vĩnh Hào, Bạch Tiểu Phi chơi bời suốt đêm, bốn năm giờ sáng mới ngủ.
Các cậu ấm khác cũng thế, tóm lại là tới bến. Hôm sau lại đi theo nhóm Hoàng Vĩnh Hào ra biển chơi.
Cho đến lúc chớm chiều, buổi dạ tiệc du thuyền này mới được xem như đã kết thúc.
"Anh, ba ngày nữa em phải đến Kim Lăng, em đến thăm anh nữa nhé! Dù sao em cũng đến rồi!"
Trên đường trở về từ biển, Hoàng Vĩnh Hào nói một cách thân thiết.
"Đến Kim Lăng làm gì thế?"
"Có phải đi tham gia buổi triển lãm biệt thự Vân Đỉnh không?"
Bạch Tiểu Phi cười nói.
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu: "Ba em bảo em đến học hỏi!"
Trần Khiêm nghe mà mơ màng như lọt vào sương mù, nhưng biệt thự Vân Đỉnh, nghe có vẻ không tồi, bởi vì bây giờ Trần Khiêm đang muốn mua nhà.
Nên anh hỏi:
"Biệt thự Vân Đỉnh, sao tôi chưa bao giờ nghe nói vậy, xa hoa lắm không?"
Hoàng Vĩnh Hào nuốt một ngụm nước miếng, khiếp sợ nói: "Anh, biệt thự Vân Đỉnh, đâu chỉ đơn giản là xa hoa"