“Đã xin học bổng liên tiếp ba năm rồi, trước đây học phí của tôi đều dựa vào học bổng!”
Hôm nay Trần Khiêm vốn định đến để vả vào mặt cô họ. của Lâm Y Y, nhưng giờ thì sao, Trần Khiêm quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Trân Khiêm quả thực đã từng xin học bổng, cũng lấy nó để đóng học phí, đây là sự thật, không cần phải lừa người ta.
Thứ hai, Trần Khiêm suy nghĩ một lúc, cho dù là giúp Lâm Y Y thì cũng không cần phải giúp đến cùng như vậy, Trần Khiêm có thể nhìn ra được dường như Lâm Y Y không chỉ đơn giản là muốn mình đóng giả làm bạn trai của cô ấy mà còn muốn phát triển thành một mối quan hệ khác nữa.
Không phải là mình tự tâng bốc mình mà anh thực sự cảm thấy như vậy.
Mặc dù Trần Khiêm rất thích những cô gái xinh đẹp, cơ bản thì chỉ cần nhìn thấy đẹp là sẽ thích, đây là do tính cách, nhưng Trần Khiêm cũng đâu có cặn bã đến vậy chứ.
Anh vẫn luôn muốn tìm một cô gái thực sự có thể đồng điệu về tâm hồn để làm bạn gái mình.
Cùng bước bên nhau đến mãi về sau.
Nhưng chắc chản không phải là Lâm Y Y, cũng bởi vì lần đầu hai người gặp nhau, Lâm Y Y đã đánh muốn vỡ mặt anh, chắc chỉ đồng điệu về thể xác thôi.
Cho nên Trần Khiêm không muốn cương quyết như vậy.
Về nguyên nhân thứ ba, Trần Khiêm không muốn để lộ thân phận của mình, loại cảm giác bị mọi người vây quanh, không biết người khác nghĩ thế nào chứ Trần Khiêm thì thấy. rất khó chịu.
“Đệch, lấy học bổng để đóng học phí, còn đóng đến ba năm, mẹ ơi, đây là nghèo tới mức nào chứ?”
“Trời má trời má, mới thấy lần đầu đấy, sao lại nghèo đến vậy, với lại da mặt dày đến đâu mà có thể khiến một người xin tài trợ học bổng đến tận ba năm vậy nhỉ? Nếu là em, chỉ cần xin học bổng một lần thôi là đã cảm thấy mất mặt rồi, muốn chết đi cho rồi ấy!”
Tô Mi và những cô gái kia ngạc nhiên bàn tán xôn xao.
Lúc này Lâm Hồng Hà lại càng nhíu chặt mày, Y Y nó điên rồi hay sao!
Tìm loại người như này làm gì vậy chứ!
“Haha, người ta hay nói con cái nhà nghèo thì biết lo liệu việc nhà từ sớm, người anh em này, điểm này cậu không tệ đấy, nhưng mà sau này nếu có thiếu tiền thì tôi có thể cho cậu mượn một ít, dù sao thì tôi với Y Y cũng cùng trường với nhau, sau này mọi người đều là bạn bè cả!”
Ngô Cường cười nói.
Mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không che giấu được sự khinh thường trong lời nói.
Rõ ràng anh ta rất giỏi trong việc chơi trò giết người mà không thấy máu, mỗi một câu anh ta nói đều là những lời mỉa mai Trần Khiêm trước mặt mọi người, nhưng lại không bới ra được chỗ nào sai.
Cũng xứng đáng là chủ tịch hội sinh viên đấy, năng lực ngôn ngữ rất mạnh.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu! Trần Khiêm chỉ nhàn nhạt cười.
“Đừng ngại, phải rồi người anh em, cậu đến Kim Lăng học, đã đi chơi ở chỗ nào chưa? Đến mấy chỗ như phố. thương mại Kim Lăng dạo đi, còn có sơn trang suối nước nóng nữa, đến Kim Lăng một chuyến mà không đi mấy chỗ đấy mở mang tí kiến thức sao mà được? Nếu không thì như này đi, lần sau cậu tìm tôi, tôi dẫn cậu đi một chuyến, ba tôi quen với ông chủ một nhà hàng trên phố thương mại bên chỗ các cậu đấy, đi đến đấy đi, tôi có quan hệ mà!”
“Ôi trời anh Ngô Cường, anh quên chị Y Y nhà em làm gì rồi à? Cho dù Trần Khiêm muốn đi, chẳng phải đều do chị Y Y quyết hay sao!"
Tô Mi cười nói.
“Cũng đúng nhỉ, em xem, sao anh lại quên việc này. được chứ, anh chỉ đang nghĩ nhà của người anh em Trần Khiêm này nghèo quá, chưa đi được chỗ nào cả, xem ra sau khi qua lại với người đẹp Y Y thì cậu ấy cũng đến phố thương mại Kim Lăng không ít lần nhỉ!”
“Ai da thật đáng chết mà, anh quên mất, quên mất! Hahahal!” Ngô Cường võ đầu cười.