Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 244




Nhưng sao Trần lại không tức giận được chứ, chẳng qua đã quá quen rồi, những việc này anh đều đã trải qua rồi, trong những trường hợp thế này thì cứ nín thở, trầm ngâm và không nói gì cả là được!
“Được rồi Y Y, mau ngồi xuống đi!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng lên, bà ta là Lâm Hồng Hà - cô họ của Lâm Y Y.
Sở hữu một chuỗi công ty làm đẹp, lợi nhuận hàng năm lên đến vài chục triệu.
Vì vậy da dẻ của bà ta được chăm sóc rất tốt, nhưng cũng vì gặp được rất nhiều người giàu có, cho nên bà ta không thích ứng được khi nhìn thấy kiểu người bình thường như Trần Khiêm.
“Cậu là Trần Khiêm phải không, nhà ở đâu? Nhà làm nghề gì?
Lâm Hồng Hà lạnh nhạt hỏi.
Một nhóm các cậu ấm cô chiêu, ai ai cũng nhìn Trần Khiêm cười khẩy một cái.
“Chắc anh ta sẽ không trả lời là nhà ở nông thôn, nhà làm nông đâu nhỉ?”
“Ầy, thật là không hiểu nổi, điều kiện của chị Y Y tốt như vậy sao lại tìm bạn trai xoàng xĩnh thế này chứ? Nếu anh ta mà là bạn trai tôi thì tôi đã nhảy từ đây nhảy xuống, chết ở ngoài kia lâu rồi!”
“Nhìn anh ta đi, từ lúc bước vào đến giờ chả dám nói câu nào, rõ ràng là chưa thấy kiểu nhà này bao giờ nên anh ta lo lắng đây mà, có cảm giác như bà già bước vào khu vườn lộng lẫy vậy, thật là kém xa anh Ngô Cường mài!”
“Đệch, nói cái gì thế, anh ta? Còn muốn so với anh Ngô Cường á?”
Mấy người nam nữ đứng ở bên cạnh khoanh tay bàn tán về Trần Khiêm.
Tô Mi nghe thấy có người so sánh anh với Ngô Cường thì lập tức khinh thường nói.
Ngô Cường là ai? Chính là chàng trai mà Lâm Hồng Hà muốn giới thiệu cho Lâm Y Y, nhà mở một chuỗi khách sạn, còn bản thân anh ấy thì sao, học đại học Giang Nam ở Kim
Lăng, còn là chủ tịch hội sinh viên khoa quản trị kinh doanh!
Việc gì người ta làm cũng giỏi, loại người này sao sánh được chứ?
Giọng của mấy người đó cũng không nhỏ nên Trần Khiêm đều nghe thấy hết.
Anh không tức giận, chỉ là rất lấy làm khó hiểu. Một người giàu hay nghèo thật sự quan trọng đến thế à? Từ khi nào mà tiêu chuẩn để hình dung một người lại là họ giàu hay nghèo mà không phải là tính cách của họ vậy.
Bạn có tiền thì bạn chính là ông lớn, bạn làm gì cũng đều đúng cả; còn không có tiền thì bạn chả là cái thá gì!
Trần Khiêm nghĩ về quá khứ, cảm khái một câu.
Sau đó mới nhìn Lâm Hồng Hà: “Nhà cháu ở một trấn nhỏ trong huyện, ba mẹ đang làm kinh doanhl”
Trần Khiêm nói đúng sự thật.
“Phụt, quả nhiên là ở quê, chắc ba mẹ cũng mở một quầy. hàng nhỏ trên trấn thôi, trời đất ơi!"
Bọn Tô Mi lại càng thêm khinh thường.
Còn Lâm Hồng Hà từ nãy đến giờ vẫn không bảo Trần Khiêm ngồi xuống, lúc nghe thấy lời này thì càng giận run cả người, mảng thẳng mặt anh:
“Vậy cậu có tài sản gì để mà yêu Y Y nhà chúng tôi, cậu dựa vào cái gì chứ? Dựa vào khuôn mặt cậu sao?”