"Ôi trời, đúng là thế giới rộng lớn, hạng người nào cũng có, hạng người này mà đòi dự dạ tiệc du thuyền cơ đấy!"
Có mấy cô gái che miệng cười trộm, ánh mắt khinh bỉ tột độ. Giờ Trần Khiêm mới hiểu ra. Hóa ra đám người này kêu anh lại là nghi ngờ mình nhặt vé của người khác để vào cổng, mà vừa hay có người đã bị rơi vé nên lập tức nghi ngờ mình!
Chuyện này khiến Trần Khiêm cạn lời.
"Báo cảnh sát đi, quản lý Lý, chắc chắn người này có ý đồ xấu!"
Mấy cô gái nói.
Trương Hồng đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát. "Cậu Trần, thì ra cậu ở đây!"
Lúc này, đám Bạch tiểu Phi chạy tới.
"Ồ? Cậu Bạch, là cậu sao?" Chu Trạch lên tiếng hỏi. "Chào cậu Bạch!"
Mấy cô gái xinh đẹp đứng bên Chu Trạch cũng cung kính chào hỏi.
Tư sản nhà bọn họ cũng phải lên đến hàng trăm triệu, nhưng trước mặt cậu Bạch thì chả là gì cả, nhà Bạch Tiểu Phi sở hữu tài sản đến bảy, tám tỷ cơ.
"Ha ha, Chu Trạch, thì ra là các cậu!"
Đám người này cũng là sinh viên năm ba đại học Giang Nam giống Bạch Tiểu Phi, đương nhiên bọn họ nhậ ra tiểu bá vương Bạch Tiểu Phi rồi.
"Cậu Trần, sao cậu quen với bọn họ vậy?" Bạch Tiểu Phi cười ha hả hỏi. "Tôi không quen, bọn họ nói tôi lấy vé vào cổng của bọn họ để chuồn vào trong, còn định báo cảnh sát bắt tôi nữa đấy!"
Trần Khiêm cười khổ.
"Cái gì? Lấy vé của bọn họ? Đệch mợ, thằng mù nào nói bừa đấy?"
Bạch Tiểu Phi quát. Trương Hồng thì sững sờ, cô ta đã nghe qua danh tiếng của Bạch Tiểu Phi rồi, giống như cậu Hoàng, ai nấy đều danh
tiếng lẫy lừng.
Nhưng sao cậu Bạch lại khách sáo với kẻ bị mình mắng là thằng nghèo đến vậy?
Cậu Bạch còn gọi anh ta là gì cơ?
Cậu... cậu Trần?
"Là thế này thưa cậu Bạch, có lẽ có một số hiểu lầm, chúng tôi chỉ nghi ngờ nên mượn vé vào cổng của cậu đây xem thử, cậu cũng hiểu tâm quan trọng của dạ tiệc du thuyền
lần này mà!"
"Ha ha, đương nhiên là tôi biết rồi, Lý Thiên, Chu Trạch, hai người có biết cậu ấy là ai không?"
Bạch Tiểu Phi chỉ vào Trần Khiêm.
"Cậu ấy chính là cậu Trần - Trần Khiêm của phố thương mại Kim Lăng đấy, cần phải nhặt vé của mấy người vào trong à”
"Cái gì? Thì ra cậu Trần chính là cậu ấy!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc không khép nổi mồm.
"Ôi! Cậu Trần, thật sự xin lỗi!"
Đôi chân của Trương Hồng như nhữn ra, cô ta khom người 90 độ xin lỗi.
Lời của cậu Bạch thì không thể sai được.
"Khụ khụ, cậu Trần, ngại quá, tôi thật sự không ngờ..."
Lý Thiên thì nuốt nước bọt, vẻ mặt cung kính hẳn.
Càng đừng nhäc đến mấy cô gái đứng bên cạnh Chu Trạch, từ vẻ mỉa mai đã chuyển thành mê muội từ bao giờ rồi.
Anh chính là cậu Trần - Trần Khiêm siêu giàu đó à? Ôi chao!
Trời ạ, vừa nãy mình đã nói gì, làm gì thế.
Haiz.
Trần Khiêm đã quen với mấy việc này rồi. Anh không muốn vả mặt bọn họ, chứ muốn thì chẳng thiếu gì cơ hội.
Mình chỉ đơn giản là muốn ra ngoài mở mang tầm mắt, không muốn gây ra thị phi gì.
Anh chỉ cười khổ, rồi chuẩn bị cùng đám Bạch Tiểu Phi đi vào trong khách sạn.
Mà lúc này, điện thoại Trần Khiêm vang lên, là Lâm Y Y gọi.
"Cậu Trần cậu trần, cậu ổn định chưa? E là tôi không thể tới tìm cậu được rồi!"
"Sao thế? Có chuyện gì sao?", Trần Khiêm nghe giọng Lâm Y Y có vẻ rất gấp gáp.
"Ôi! Tôi muốn điên mất, giờ tôi đang ở nhà cô họ, cậu đoán đã xảy ra chuyện gì đi? Cô họ lại giới thiệu một chàng trai cho tôi. Tôi thật sự không muốn nhưng cô họ tôi cứ bám tớ mãi, tôi trốn cũng không trốn được. Haiz, cậu Trần, phải làm sao đây!"
Giọng Lâm Y Y có vẻ rất buồn bực.
"Ha ha, đơn giản, cậu bảo cậu có bạn trai rồi!"
"Ha ha, vấn đề chính là đây. Tôi nói bạn trai tôi tới rồi, tôi không thể đi gặp chàng trai khác được, nhưng cô họ tôi thì lại bảo muốn gặp bạn trai của tôi, bây giờ tôi móc đâu ra bạn trai chứ, sốt ruột chết đi được!"
Bỗng dưng Lâm Y Y khẽ nói: "Cậu Trần cậu Trần, cậu có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không?"
Trần Khiêm trợn mắt: "Ôi đệch, cậu có ý gì?"