Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 220




Anh ta lập tức tóm lấy tay Tô Mộc Vũ muốn ném cô xuống dưới.
"Vù vù vù!"
Ngay lúc này, trên trời đột nhiên vang lên tiếng động cơ. Vô cùng vội vã.
Sau đó, Ninh Phàm mất hết tâm trí càng trợn to mắt. Đến Trần Khiêm cũng hơi ngây ra.
Vì trên trời xuất hiện đến hai ba mươi chiếc trực thăng màu đen.
Đang nhanh chóng bay tới, bao vây lấy tòa nhà.
Hơn nữa, những chiếc trực thăng cũng gấp rút băng từng tấm lưới lớn ra, móc nối chặt chế với nhau.
Phải nói cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Bây giờ xem ra, nếu nhảy từ đây xuống thì sẽ rơi xuống lưới.
"Trần Khiêm! Mày..."
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Phàm ức đến suýt phun một ngụm máu.
€ó tiền không phải là vạn năng, bây giờ Ninh Phàm đã thật sự hiểu được câu này rồi.
Anh ta muốn câu này ứng nghiệm trên người cậu ấm con nhà thế phiệt siêu cấp Trần Khiêm.
Nhưng không ngờ, thế này cũng được sao?
Hai mươi mấy chiếc trực thăng? Từ lúc Trần Khiêm đến đây tới bây giờ chẳng qua cũng chỉ chưa đầy hai mươi phút, từ lúc mình gọi điện thoại đến bây giờ cũng chưa đầy bốn mươi phút.
Hắn điều từ đâu ra nhiều trực thăng thế này?
Bây giờ đừng nói nhảy xuống, lưới này bao vây tứ phía, mày có muốn chết còn không chết được nữa!
Còn Trần Khiêm cũng ngây người.
Anh không ngờ, tin nhắn vừa này nhận được từ Lý Chấn Quốc lại có tác dụng như vậy.
"Cậu Trần! Tuyệt đối đừng bồng bột, chỉ cần kéo dài thời gian tầm ba mươi phút, chỉ ba mươi phút thôi thì mọi chuyện sẽ ổn!"
Lý Chấn Quốc làm việc trước nay đều rất thận trọng.
Không cần phải nói dối lừa anh vào luc này nên Trần Khiêm đã tin.
Vì thế, từ khi Trần Khiêm tới đến bây giờ đã qua hơn bốn mươi phút rồi.
Trần Khiêm không hề quá lơ là!
Nhưng anh không ngờ, Lý Chấn Quốc nói không sao. chính là phái đến cho anh hai mươi chiếc trực thăng à?
Cảnh tượng thế này, đến Trần Khiêm cũng bị dọa sợ. "ÁI" Ngay lúc này, Ninh Phàm sững sờ nhìn bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ôm lấy cổ mình lăn đùng ra đất, toàn thân run rẩy.
Nhưng mắt vẫn uất hận đỏ ngầu không cam tâm nhìn Trần Khiêm chăm chăm.
Sau đó một chiếc trực thăng hạ cánh xuống sân thượng.
Lý Chấn Quốc vội vã xuống khỏi trực thăng.
"Cậu Trần, khiến cậu lo sợ rồi."
Lý Chấn Quốc hoảng hốt nói.
Đúng là đã lo sợ.
Nhưng Trần Khiêm vẫn vội tháo dây trói ra cho Tô Mộc
Bấy giờ mới tới trước mặt Lý Chấn Quốc: "Anh Chấn Quốc, những cái này đều là do anh điều đến à?"
Trần Khiêm ngờ vực hỏi.
"Vâng ạ, tôi đã dùng trợ giúp đặc cấp của gia tộc, chỉ sợ cậu Trần hôm nay xảy ra chuyện gì, khụ khụ, nhưng tôi thấy cũng đến lúc phải cho cậu biết thêm về gia tộc của mình rốt
cuộc như thế nào rồi! Xem như là lần cuối tôi hiến sức vì cậu vậy!"
Lý Chấn Quốc cười khổ nói.