Lời khen này khiến Trần Khiêm ngại chết đi được.
Lúc trước chưa biết mình là ai, là ai đã đuổi mình ra khỏi nhà thết
"Đúng vậy Tiểu Khiêm, khụ khụ, chuyện này thật có lỗi quá, cháu xem Mộc Dương đã tông hư xe cháu rồi."
Bà cụ lúc này mặt mày càng rạng rỡ.
Đi tới trước mặt Trần Khiêm cười nói.
Vừa nãy tông xe thật sự khiến bà lo chết đi được.
Nhưng mà sao? Chủ của siêu xe lại là cháu rể của mình.
Tóm lại, ngoài số ít người không thể chấp nhận được sự thật Trần Khiêm là con nhà tài phiệt thì những người còn lại đều nói chuyện thêm nhiều với Trần Khiêm.
Nhưng vì muốn nhanh chóng đi sửa xe nên Trần Khiêm không đợi tới khi kết thúc buổi tiệc mừng thọ đã chuẩn bị đi rồi.
"Trần Khiêm, chiều tớ đến trường, hay là tớ đi sửa xe với cậu luôn nhé?"
Tô Mộc Vũ xinh đẹp nói. Hôm nay cô ấy có bất ngờ, có vui mừng. Nói tóm lại, một cảm giác phấn khởi đến lạ lùng.
"Được thôi, vừa hay tớ sang kéo cậu đi dạo vài vòng luôn! Lên xel"
Tuy nói là mừng thọ, nhưng Tô Mộc Vũ có thể cùng ra ngoài chơi với Trần Khiêm có thể xem là món quà mừng thọ tốt nhất dành cho bà cụ rồi.
Sau khi đi, Trần Khiêm lái xe trên đường.
"Trần Khiêm, cậu thật sự là con nhà giàu à? Được lắm, trước nay cậu luôn lừa tớ à? Đúng rồi, cậu đừng nói với tớ cậu thật sự chính là cậu Trần đỉnh cấp của phố thương mại Kim Lăng đấy nhé?"
Ngồi trong xe, Tô Mộc Vũ tò mò hỏi.
Trần Khiêm cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Anh chính là cậu Trần mà bọn họ mặc định đó.
Nhưng có cần phải công khai toàn bộ thân phận của mình không? Như thế thì chỉ có một kết quả đó chính là anh không thể nào tiếp tục học ở trường này được nữa.
Vì thế Trần Khiêm quyết định không thừa nhận.
Anh lắc đầu nói: "Vậy cậu mong mình là cậu Trần hay không mong?"
"Không mong! Vì nếu cậu là cậu Trần thì chúng ta không cùng một thế giới, tớ sẽ mất cậu bạn thân như cậu mất!"
"Ha ha, tớ không phải, hơn nữa, cậu Trần kia sao có thể lái loại xe mười hai mươi triệu tệ này được. Hơn nữa cậu nhìn tớ đi, nếu không phải hôm nay cậu chọn áo quần cho tớ thì tớ còn không biết mặc đẹp thế này đâu!"
"Tớ chỉ là trúng số, trúng được rất nhiều tiền ấy."
Trần Khiêm lấp liếm cho qua.
"Phù, nói cũng đúng, như vậy cậu vẫn là bạn thân của tớ rồi, Trần Khiêm!"
Tô Mộc Vũ cười nói.
Trần Khiêm phát hiện tuy Tô Mộc Vũ rất thông minh nhưng cô ấy hoàn toàn không hề nghĩ vấn đề theo chiều hướng phức tạp.
Nếu là những cô gái khác thì chäc chản sẽ hỏi tới cùng.
Nhưng Tô Mộc Vũ thì khác, sau khi biết anh không phải là cậu Trần thì không hỏi thêm gì nữa.
Đoán chắc trong mắt cô, dù Trần Khiêm giàu có hay không thì đều như nhau.
Sau đó, Trần Khiêm lái xe đến cửa hàng 4S, đương nhiên 'Vương Cường sắp xếp đội ngũ chuyên nghiệp nhất để sửa chữa xe cho anh rồi.
Nhân dịp này, Trần Khiêm cũng vừa hay dẫn Tô Mộc Vũ ra ngoài đi dạo.
"Tớ đi mua cho cậu ly trà sữa!" Đi mãi thì nhìn thấy bên đường có một tiệm trà sữa.
Trần Khiêm cười nói. "Ha ha, không cần đâu, còn nhớ tớ còn nợ cậu một ly trà sữa không. Hôm nay tớ mời, cứ xem như tớ nhờ cậu giả làm bạn trai là tớ nợ cậu!"
Tô Mộc Vũ nhớ tới trà sữa là lại nhớ tới lần đầu hai người biết nhau.
Ngay sau đó liền đi tới quán trà sữa.
Trần Khiêm cũng không nói gì, vậy thì mình đứng đợi thôi, nhưng cậu nợ tớ trả bằng ly trà sữa thì không đủ đâu nhé!
Ngay lúc này, đứng bên đường đợi Trần Khiêm đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng với, cứu với!"
Trần Khiêm quay đầu nhìn thì thấy không xa phía trước là sông hộ thành của thành phố Kim Lăng, một người phụ nữ đang la hét như điên.