'Trên gốc cây cao to.
Mã Vĩnh Tân khoanh tay đáp xuống từ từ giống như một vị thần.
Mã Vĩnh Tân là gia chủ của nhà họ Mã ở Địa Đô, tu vi đang ở cảnh giới Luân Vương cửu phẩm.
'Thần thông quảng đại.
“Trần Khiêm, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ, ông ta đến nhanh quá, hơn nữa tu vi còn cực cao!”
Chu Nặc tuyệt vọng kéo tay Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng đã hơi xem thường năng lực của tu sĩ cửu phẩm rồi. Thật ra khi Thiên Nhãn của Trần Khiêm cảm nhận được thì Trân Khiêm đã nên dẫn Chu Nặc rời đi.
Nhưng dù sao ông ta cũng là tu sĩ cửu phẩm, tốc độ vượt hẳn tu sĩ bình thường.
Trần Khiêm âm thầm tính toán.
Chiêu ban nãy của Mã Vĩnh Tân đã làm Trần Khiêm hiểu rõ sự chênh lệch của hai người, nếu đối đầu trực. diện thì sẽ chết chắc.
Dù sao đây là cửu phẩm, cho dù mình có Cửu Chuyển Nguyên Thần thì cũng khó mà đột phá đến cảnh giới này.
“Nhóc con, mày còn trẻ như vậy mà đã Luân Vương
bát phẩm, hôm nay tao không tiêu diệt mày thì mày sẽ là tai họa về sau”
Sau khi Mã Vĩnh Tân đánh giá Trần Khiêm thì đâu tiên là chấn động về cảnh giới của Trần Khiêm.
Sau đó ánh mắt lóe sát khí, càng quyết tâm giết Trần Khiêm hơn.
“Mặc kệ đi, thử đãi” Lòng Trần Khiêm có một suy nghĩ.
Anh giơ tay nói: “Mã gia chủ khoan đã, mặc dù Trần Khiêm tôi đã là Luân Vương bát phẩm nhưng ông cũng hiểu bát phẩm và cửu phẩm chênh lệch đến nhường nào. Nếu chúng ta cứ vậy chiến đấu, chắc chắn tôi không phải đối thủ của Mã gia chủ!”
“Ha ha, nhóc con, xem như mày biết điều, vậy mày nói xem nên chiến đấu thế nào?”
“Đề nghị của tôi là chúng ta tự so với nhau ba chiêu, sau ba chiêu xem ai sẽ ngã xuống! Đương nhiên gia chủ Mã cũng có thể từ chối, dù sao bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay ông!”
Trần Khiêm nói. “Ha ha, nhóc con, mày muốn dùng phép khích tướng? Con tao bị mày đánh mất nửa cái mạng, cho dù hôm nay miệng lưỡi mày có lanh lợi đến nhường nào thì cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhưng chân nguyên của mày khác hẳn với người thường, nếu đưa chân nguyên của mày cho con tao sử dụng thì cũng được xem là một cách để được sống sót!”
“Nếu đánh nhau thì tao cũng lo là lúc chiến đấu kịch liệt sẽ diệt mất chân nguyên của mày mất! Được, chúng ta đánh đối phương một chiêu!”
Mã Vĩnh Tân cười lạnh, đáp xuống đất đứng trước mặt Trần Khiêm.
“Nhóc con, xuất chiêu đi!” Mã Vĩnh Tân khoanh tay làm lơ. “Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa!”
Trần Khiêm vận chuyển chân khí trong cơ thể, dồn tất cả chân khí vào lòng bàn tay.
Chưởng một chưởng thật mạnh về phía Mã Vĩnh Tân.
Âm!
Mới vừa xuất chưởng, Trần Khiêm cảm giác cổ họng mình bị xé rách đau đớn, một chưởng này giống như: đánh vào núi, không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Mã Vĩnh Tân.
Âm!
Chân khí bắn ngược, Trần Khiêm liên tục lùi lại vài bước.
Luân Vương cửu phẩm, chênh lệch quá nhiều.
Trần Khiêm kinh hãi.
“Chiêu thứ hai”
Mặc kệ đi, Trần Khiêm sử dụng hết sức lực đánh chiêu thứ hai.
Sự phản công lần này còn kịch liệt hơn lần trước.
Lưng Trần Khiêm bị đập mạnh, phun máu lùi lại vài bước.
“Ha ha ha, nhóc con ngu ngốc, mặc dù mày là Luân Vương bát phẩm nhưng thế gian rộng lớn, mày không thể phá vỡ Thiên Cương Hỗn Thiên Hộ Thể Công của tôi.
“Cho nên trước mặt tao, mày chỉ có đường chết thôi!”
Mã Vĩnh Tân ngửa đầu cười to.
“Trần Khiêm, anh có ổn không thế?” Chu Nặc ở bên cạnh sốt ruột hỏi.
“Chiêu cuối cùng!”
Trần Khiêm cố gắng đứng lên, cắn răng kiên trì.
Anh lại ngưng tụ chân khí, chưởng về phía Mã Vĩnh Tân.
“Ha ha ha, không có tác dụng gì đâu!” Mã Vĩnh Tân lắc đầu. Nhưng giây tiếp theo, ông ta ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ông ta nhìn thấy Trần Khiêm nhắm mắt, mà một con mắt khác lại mọc ra giữa trán Trần Khiêm.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bay thẳng ra ngoài cơ thể.
“Cái gì?”
Mã Vĩnh Tân kinh hãi.