Hừ.
Sau khi đổ hết rượu, Lâm Phi tùy tay ném chiếc ly qua một góc.
Anh ta muốn xem kẻ trước mặt mình sẽ phản ứng ra sao.
Nét mặt Tô Vận vô cùng bất ngờ.
Có biết anh là ai không thế hả?
Mày cũng không được thông minh lắm nhỉ?
'Trần Khiêm đang đắp một chiếc khăn lông trắng trên mặt thoải mái ngâm mình, vậy mà đột nhiên bị làm phiền khiến Trần Khiêm vô cùng mất hứng.
Mày... mày nói cái gì?
Lâm Phi không nén được cơn tức quát.
E là tên oắt như mày không biết tao là ai nhỉ? Cha †ao còn có mối quan hệ với hoàng tộc Arber đấy!
Lâm Phi cả giận nói. 'Trần Khiêm không hề lên tiếng. Bởi vì giờ khắc này, bên ngoài suối nước nóng, tiếng
bước chân rung trời, sạt sạt sạt, lập tức có mười mấy. bóng ngoài từ bên ngoài chạy vào.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, quần áo quý giá, thế nhưng lúc này trên khuôn mặt bọn họ đều là sự hoảng hốt và lo sợ.
Mẹ kiếp, sao lại có nhiều người xông vào đây như vậy?
Lúc người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng trong này liên hoảng hốt tột độ.
Có thể nói rằng ông ta đã bị sự sợ hãi nuốt chửng.
Ông ta chính là người quản lí của trang viên này.
Tổng giám đốc Tra, có chuyện gì xảy ra vậy, đây vốn là nơi tu luyện của ông chủ chúng tôi, ông lại dám để những kẻ không có nhiệm vụ gì tiến vào, ông không muốn sống nữa chăng?
Tiếu Thương Sinh đứng gần đó để lộ vẻ mặt tức giận.
Lúc vừa rồi chính ông ta cũng hoảng hồn. Không dám không dám!
Tổng giám đốc Tra lắc đầu như rang lạc. Ai cho phép các người vào đây?
Ông ta quay sang thét lên dữ tợn với đám người Lâm Phi.
Mà nhóm người Lâm Phi chỉ cảm thật quá mất mặt
Ngày hôm nay bị làm sao vậy?
Một ả diễn viên không coi mình ra gì, giờ ngay cả mình đích thân đến cái trang viên này chơi mà cũng bị người khác nói là sao?
Nhưng mà vẫn may, anh ta có biết ông tổng giám đốc Tra này, mấy năm trước khi đi theo cha mình anh ta đã có duyên được gặp ông ta một lần.
Có phải là tổng giám đốc Tra không ạ? Chắc ông đã quên rồi, tôi là Lâm Phi, cha tôi là Lâm Kiện Nhân.
Lâm Phi thầm nghĩ, trời quá tối, hoặc do ông tổng giám đốc Tra này quên mất mình rồi chăng.
Nhìn thấy Lâm Phi ứng đối thành thục như vậy, Khương Nhiên Nhiên nhìn anh ta với vẻ vô cùng tán thưởng.
Nói xong, Lâm Phi bèn chạy lại bắt tay với tổng tổng giám đốc Tra.
Bốp!
Không ngờ lại nhận được một cái tát thật kêu của ông ta:
Lâm quần què gì? Lâm cái đâu má mày! Ai cho loại ô hợp chúng mày xông vào đây?
Tổng giám đốc Tra nổi giận gầm lên một tiếng. Lâm Phi bị tát như tỉnh mộng.
'Tổng giám đốc Tra, cha tôi là Lâm Kiến Nhân đó! Lâm Phi khó có thể tin nói.
Bốp!
'Thứ đầu đường xó chợ gì không biết, cút hết cho. tao!
Tổng giám đốc Tra giơ tay lên, bảo vệ lập tức bao vây.
Hành động này khiến cho một đám nam nữ giật nảy cả mình.
Để họ đi sao? Sợ rằng chuyện này không thể giải quyết đơn giản như vậy được đâu!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Không biết từ bao giờ, Trần Khiêm đã thay quần áo xong, hiện đứng ngay trước mắt mọi người.
Chỉ là anh chắp hai tay sau lưng, cười nhạt nhìn tên Lâm Phi này.
Trần... Trần Khiêm? .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Khương Nhiên Nhiên toàn thân chấn động, cô ta không ngờ người này lại là Trần Khiêm.
Nói chung vẫn cảm thấy rất bất ngờ và khó tin. Trần Khiêm, tại sao lại là anh?
Khương Nhiên Nhiên hỏi.
Khương Nhiên Nhiên? Cô lại ở đây...?
'Trần Khiêm nhìn thấy cô ta cũng cảm thấy khá là bất ngờ.