Mà Vạn Tuyết lại nhìn Lý Thiếu Tông với vẻ mặt tán thưởng.
Đến bây giờ cô ta mới thật sự hiểu được chàng trai này.
Đúng như lời thầy bói đã nói, võ công của anh ta có một không hai, không ai có thể so được.
Mặc dù Lý Thiếu Tông kiêu ngạo, nhưng anh ta thực sự rất đẹp trai! Chẳng trách, Tuyết Tuyết phải lòng anh ta"
Lúc này, Tú Tú ở một bên nói.
Đồng thời cũng không quên pha trò nhìn Trần Khiêm. “Ha ha, tôi nói vậy anh không ghen chứ? Tôi biết chắc chắn là anh thích Tuyết Tuyết, nhưng tiếc là người Tuyết Tuyết yêu là Lý Thiếu Tông hội tụ hết tất cả ánh hào quang này chứ không phải anh!”
Tú Tú nói.
“ừ"
Trần Khiêm gật đầu.
Vừa rồi anh vẫn luôn quan sát và chờ đợi.
Muốn xem xem có ai mạnh hơn Lý Thiếu Tông đang ở đây không, đường đường là một buổi lễ long trọng, chắc không chỉ có tu sĩ nhất phẩm, nhị phẩm và tam phẩm đến đâu nhỉ?
Chắc chắn vẫn sẽ có người mạnh.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Cho nên vẫn chưa ra mặt.
“Xem ra gia tộc nắm quyền quản lý năm nay về tay nhà họ Lý rồi!"
Lúc này, Vạn Diệu Tông không khỏi bất lực, cười nói.
“Đúng là sốt ruột chết mất, đại sư đi đâu rồi? Sao. còn chưa xuất hiện nữa? Chẳng bao lâu nữa buổi lễ này sẽ kết thúc rồi!”
Tân Dũng ở một bên lo lắng gãi đầu.
Đặc biệt là thấy Lý Thiếu Tông đứng trên bục khoanh tay, nhắm hai mắt lại, Tân Dũng lại càng thấy tức giận.
Mẹ nó, thằng nhóc này ra vẻ quá. Đúng là không coi ai ra gì mà.
Nhưng vẫn không ai có thể dạy cho anh ta một bài học.
“Sao, nhà họ Tân không ai có ích hết à? Chắc không. phải mấy người đến xem náo nhiệt đấy chứ, lâu vậy rồi mà vẫn chưa đấu được trận nào?”
Vạn Diệu Tông ở một bên nhìn người nhà họ Tần, chế giêu nói.
“Khốn nạn, tôi thấy nhà họ Vạn mấy người mới là không có ai đấy. Vạn Diệu Tông, có vài món nợ, chẳng mấy chốc nữa thôi chúng ta có thể tính toán rõ ràng rồi!”
Tân Huyền Phong lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, được được được, tôi cũng muốn xem xem nhà họ Tần mấy người làm cách nào để tìm tôi tính sổ đấy!"
Vạn Diệu Tông cười lớn nói.
Lúc này, thấy không có ai dám thách đấu với Lý Thiếu Tông nữa.
Vạn Diệu Tông mới lớn giọng hét lên: “Nhà họ Vạn tôi đã thua rồi, không biết còn ai dám thách đấu với TỊ Tông nữa không? Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, vậy thì quyền kiểm soát của buổi lễ lần này sẽ thuộc về Thiếu Tông.”
Một lát sau vẫn không có ai trả lời. “Ha ha ha ha...”
Lúc này, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng cười lớn.
Tiếng cười lớn truyền đến gần như đã làm nứt cả hiện trường.
Rất nhiều người sắp ngất đi, bịt tại lại cũng không có tác dụng.
Đặc biệt là mấy cô gái nhóm Tú Tú đau đớn hét lên.
Trần Khiêm đã kịp thời điểm huyết mạch của bọn họ, lúc này bọn họ mới trở lại bình thường.
Mà tiếng cười của người này, sao Trần Khiêm cứ cảm thấy quen tai.
Không phải lão già Tiếu Thương Sinh thì còn có thể là ai.
“Vạn Diệu Tông, từ lúc nào mà lão già khốn nạn như ông lại hào phóng như vậy? Chịu giao quyền kiểm soát cho người khác, e là trong lòng tên khốn như ông chẳng
có ý gì tốt đâu nhỉ?”
Tiếng cười vang lên khắp nơi, tiếng chế giễu lại càng không dứt.
Làm cho sắc mặt Vạn Diệu Tông tái xanh. “Ai?”
Ông ta tức giận hét lên.
“ChátII!"
Trả lời lại ông ta là một bạt tai trời giáng.
'Vạn Diệu Tông hoàn toàn không tránh được, lãnh trọn một cái tát rất mạnh.
Ông ta ngã xuống đất, một bên mặt sưng lên.
“Sao? Không nhận ra cả ông nội của ông là tôi đây à?”
Vừa dứt lời.
Thì thấy một lão già từ trên trời đáp thẳng xuống bục cao...