Mọi người đều không biết tại sao ông Vạn lại gặp riêng tên nhóc không chút tiếng tăm này.
Nhưng thái độ của ông Vạn đã nói lên tất cả, rõ ràng ông ta rất không thích người thanh niên này.
Vì vậy nhiều người cũng yên tâm. Đúng như mọi người đoán.
Đương nhiên Vạn Diệu Tông là một chủ nhân có phong thái, bình thường làm việc rất thận trọng vững vàng, nhưng nếu phải nói đến khuyết điểm của ông ta, thì chính là vấn đề đối đãi với con gái của mình.
Ông ta nhất định sẽ yêu cầu môn đăng hộ đối, hơn nữa, e rằng chỉ có người xuất chúng như Lý Thiếu Tông mới có thể xứng với con gái của mình.
Vì vậy, khi xuất hiện một số trói buộc, ông ta nhất định phải giúp con gái diệt trừ tận gốc.
“Nói điều kiện của cậu đi!”
Được một ông lão dẫn đường, Trần Khiêm đến bên một cái hồ ở sân sau.
“Điều kiện?” Trần Khiêm nhìn Vạn Diệu Tông.
“Đúng vậy, tôi biết cậu nghĩ gì, cậu tiếp cận con gái tôi ắt hẳn phải có mục đích của cậu, cho dù các người muốn vé vào cửa, thế lực hay vàng bạc thì đều được hết, ra điều kiện đi!"
Vạn Diệu Tông chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa.
Rõ ràng còn không thèm hỏi đến suy nghĩ của Trần Khiêm.
“Tôi hiểu rồi, ý của ông là tất cả những việc tôi làm đều vì tiếp cận con gái ông, ông cho rằng mục đích của tôi không trong sạch hoặc là không xứng với Vạn Tuyết cho nên mới bảo tôi ra điều kiện, rời xa Vạn Tuyết!?”
Trần Khiêm không khỏi cười khổ, hỏi.
Đúng vậy, cậu thông minh hơn tôi tưởng tượng đấy. Không phải là tôi đả kích cậu nhưng tốt nhất cậu đừng có bất cứ ảo tưởng nào, nếu không, rất có thể cậu sẽ mất cái mạng của mình đấy. Hơn nữa, có Thiếu Tông ở đây, cậu càng không cần phải ảo tưởng quá nhiều đâu, cho nên thực tế chút đi, cậu muốn gì?”
Vạn Diệu Tông thầm nghĩ, người thanh niên này rất thẳng thắn.
“Ha ha... Tôi thật sự không hiểu, ông dựa vào cái gì mà lại nghĩ đến điều này? Tôi không định đòi hỏi thứ gì ở ông cả, chỉ một nhà họ Vạn thì chẳng có gì đáng để tôi muốn cả. Vốn dĩ, tôi đến dự bữa tiệc sinh nhật lần này là để tạm thời trở thành khách mời của nhà họ Vạn các người, giúp các người tham gia vào buổi lễ dưới lòng đất, xem ra bây giờ là tôi không tự lượng sức mình rồi?”
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
Xem ra Vạn Diệu Tông nhằm vào mình là vì sợ mình theo đuổi con gái ông ta!
“Quả thực cậu là một người rất thông minh, nhưng cậu phải hiểu, tất cả những việc cậu làm đều là không tự lượng sức mình!”
Cuối cùng Vạn Diệu Tông cũng quay đầu lại.
Nhìn Trần Khiêm.
Bác Bạch nói người này có gì phi thường.
Vì tò mò nên Vạn Diệu Tông mới quyết định gặp Trần Khiêm.
Tiếc là ngay cả điều này mình cũng phải thất vọng rồi.
Đây là một chàng trai trẻ bình thường không thể bình thường hơn.
Hơn nữa còn là một người vô cùng tự kiêu.
Thành tích của người này, cho dù ở thương trường cũng khó mà tiến bộ được.
Vạn Diệu Tông đã quyết định không lãng phí thời gian của mình nữa.
“Được rồi, tôi nghĩ chúng ta cứ thẳng thắn đi, muốn gì thì nói với quản gia của tôi, sau đó mau chóng biến khỏi Ký Châu! Tôi cũng đỡ phải tốn nước bọt với cậu nữa!”
Không đợi Trần Khiêm nói, Vạn Diệu Tông đã mất kiên nhẫn giơ cánh tay lên, dứt khoác rời khỏi sân sau.
“Không ngờ Vạn Diệu Tông cũng là một người rất thú vị...
Nhìn sự ngạo mạn của Vạn Diệu Tông, Trần Khiêm chỉ cho ông ta một lời đánh giá như vậy.
Đồng thời trong lòng đang nghĩ. Chẳng lẽ mình thật sự phải xông vào buổi lễ dưới lòng đất à? Bởi vì bảo Trần Khiêm dùng cách này để lấy
được vé vào thì Trần Khiêm không làm được.
Mà xông vào buổi lễ dưới lòng đất thì ät hẳn đây là cách tệ nhất nhỉ.
Bất lực cười một tiếng, Trần Khiêm quay về, không để nhóm Thẩm Phiêu Phiêu ở lại đây thêm nữa.
Sau khi nói với Vạn Tuyết một tiếng, ba người dứt khoác rời đi.
“Tuyết Tuyết, sao anh ta lại đi vậy? Có phải chú Vạn nói gì đó với anh ta không?”
Tú Tú nhẹ giọng hỏi.
“Ai biết, chắc vậy!”
Vạn Tuyết nói.
Nghĩ ngợi giây lát, cô ta vẫn từ bỏ ý nghĩ đuổi theo để hỏi Trần Khiêm đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ Trần Khiêm rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất!