Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1964




Khi tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại. Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang lên, sau đó thì người ta thấy cái lồng được luyện bằng thép bị đập. thành những mảnh vụn bắn tứ tung.
Những mảnh vụn này bắt đầu cắm mạnh vào xung quanh, giây phút này nó còn mạnh hơn cả sức mạnh của. viên đạn.
Kèm theo đó là một màn bụi bặm cuốn lên.
Bỗng chốc, trời đất như sụp đổ, giống như cả một vùng đều bị hủy diệt.
“A” Một loạt tiếng thét kinh hoàng vang lên. Đám đông tán ra bốn phía.
Lớp bụi lắng xuống, cuối cùng, một con bò khổng lồ trong lồng chầm chậm đi ra.
Mỗi bước đi của nó dường như đều mang theo một sức mạnh gây chấn động, chậm rãi từ từ, đặc biệt là sừng của nó lại có màu trắng.
Khi nó bước ra, có vài con bò nhỏ bắt đầu đuổi theo phía sau nó.
“ò
Một âm thanh như tiếng sấm vang lên.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy run rẩy. Tất cả mọi người đều không nhúc nhích nữa.
Bao gồm cả Vạn Tuyết cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không ai dám nhúc nhích là bởi vì, chẳng ai dám đảm bảo rằng nếu cử động thì mình có trở thành đối tượng đầu tiên bị tấn công hay không.
“Bác Bạch...”
Lòng Vạn Tuyết căng thẳng.
Đồng thời nhìn Lý Thiếu Tông đang yên lặng ngồi một bên.
Anh ta vẫn đang nhắm mắt.
Anh ta hoàn toàn không phát hiện ra cảnh tượng trước mắt sao?
Không!
Anh ta đã phát hiện ra rồi, sao anh ta có thể không phát hiện được chứ.
Nhưng thái độ của anh ta đã chứng minh tất cả. Tất cả những thứ trước mắt anh ta đều là con kiến, đây chẳng qua chỉ là một trò hề giữa một con kiến lớn hơn một chút với đám kiến nhỏ mà thôi!
Nực cười, đúng là nực cười!
Lý Thiếu Tông thầm nghĩ: Sao trên đời này cứ xuất hiện chuyện nực cười như vậy nhỉ?
“Cậu Lý, con yêu thú này đã tấn công con người rồi!"
Vạn Tuyết thấy anh ta không có phản ứng gì, lúc này mới nhắc nhở.
Đồng thời cũng đặt hi vọng rất lớn ở anh ta.
Rõ ràng có rất nhiều người bình thường từng nghe đến cái tên Lý Thiếu Tông này ở trên mạng.
Lúc này mới từ từ tiến tới phía sau Lý Thiếu Tông. Rõ ràng ở đây là nơi nguy hiểm nhất.
Lý Thiếu Tông không khỏi lộ ra nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.
“Ò"
Lúc này, con bò yêu sừng trắng đột nhiên ngẩng đầu gầm lên.
Sau đó hai chân giơ cao.
Bộ dạng của nó giống như đang khiêu khích. Rõ ràng nó không biết vì sao trước đây lại bị bắt, còn bây giờ thì bừng tỉnh, bắt đầu làm ầm ï lên, đợi cho loài
người một lần nữa xuất hiện trước mặt nó.
Nó muốn báo thù và lấy lại thể diện đã mất của mình.
Nhưng trước mặt nó không có một ai cử động, khiến nó vô cùng tức giận.
“Sư phụ, làm thế nào bây giờ?”
Thẩm Phiêu Phiêu cũng sợ hãi, vội nhìn Trần Khiêm. Trần Khiêm đang định trả lời.
“Con súc vật, thôi hung hăng đi!”
Một tiếng hét vang lên.
Sau đó thì thấy một bóng người nhảy thẳng vào trong sân bãi.
Ông ta nhảy vút lên cao.
Làm cho tất cả mọi người có mặt bắt đầu phấn khích kích động.
“Ôi đệch, thật sự có người biết bay!”
“Đúng đấy, chẳng lẽ đây chính là người tu chân trong truyền thuyết?”
Có người kinh ngạc hét lên.
Đứng trong sân là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, gầy như que củi nhưng lại có phong thái như thần tiên.
Ông ta vừa xuất hiện, Trần Khiêm cũng phát hiện ra khí tức tu chân trên người ông ta vô cùng mạnh.
Quả nhiên ông ta là một người tu chân. “òm
Con bò yêu thấy có người xuất hiện nên cũng tràn trề tinh thần chiến đấu.
Ngay lập tức, nó xông thẳng về phía ông lão.
“Hừ, đợi lão già ta đây bắt được mày lại rồi cắt thành miếng nhỏ chần ăn!”
Ông lão lạnh lùng cười. Rồi ông ta thi triển pháp thuật đánh trả.
Có thể thấy được ông lão muốn dùng kiếm quang cực mạnh để xuyên thẳng vào con bò yêu này.