Người được xưng là thiếu niên tu chân, Lý Thiếu 'Tông này cũng là một người tu chân.
Đặc biệt hơn còn là một người tu chân đã khai thông linh căn từ khi mới ba tuổi.
Có thể nói là người sinh ra đã giỏi điển hình.
Thực lực của anh ta không phân cao thấp với người vừa trở thành người tu chân là Lâm Cửu.
Hẳn là nằm ở ngưỡng tu sĩ nhất phẩm.
Hiển nhiên sự xuất hiện của anh ta đã khiến không khí ở sơn trang Hộ Long sôi trào, so ra thì anh ta rất phô trương, chắc chắn sau lưng phải có một thế lực mạnh mẽ nào đó đỡ đầu.
Cô chủ, ông chủ dặn rằng, nếu cậu Lý đến thì cô phải qua đó chào hỏi!
Lúc này, một ông lão đứng cạnh Vạn Tuyết quay sang cũng kính nói với cô ta.
Ông lão này có một chòm râu dài rũ xuống tới trước ngực, tầm hơn tám mươi, trên mặt có một mụt ruồi nho nhỏ, trông thì rất hiền hòa.
Ông ta liếc qua Trần Khiêm, sau đó lại quay sang nói chuyện với Vạn Tuyết.
Tôi biết rồi bác Bạch!
Vạn Tuyết gật đầu, suy nghĩ một lát cô ta vẫn từ bỏ ý. định đi qua chào hỏi Trần Khiêm.
Ài, nói như thế nào đây.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ta là cô chủ nhà họ Vạn vô cùng cao quý, được hưởng thụ cuộc sống mà người khác hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi. Bởi vì gia tộc. cô ta vô cùng giàu mạnh và có thực lực, về cơ bản thì trừ trăng sao trên trời ra, còn lại cô ta muốn gì được nấy.
Nhưng không thể thấy vậy mà cho rằng Vạn Tuyết là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Thật ra không phải như vậy, bởi vì gia tộc có một vài quy định, nó khiến cô ta mất đi cơ hội được lựa chọn tình yêu của mình.
Thế nhưng Vạn Tuyết không cam lòng, cô ta chưa có mối tình nào vắt vai nên hạ quyết tâm phải nếm được. mùi vị của tình yêu một lần.
Thế nên, cô ta đã từng đi tìm ông lão coi bói mà cô †a gặp ở bên bờ sông.
Ông ta nói với cô ta rằng, người trong lòng của cô ta sắp xuất hiện rồi.
Bởi vậy, Vạn Tuyết vô cùng trân trọng, cô ta muốn dâng hiến tất cả tinh lực của mình cho người con trai đó.
Mà người trước mắt tuy làm cho cô ta có cảm giác tim đập dồn dập.
Nhưng anh ta hiển nhiên không phải là định mệnh của cô ta.
Ngày hôm nay bạn thân vẫn luôn kề cận khuyên nhủ cô ta.
Vạn Tuyết tin chắc rằng mình đã tìm được chàng trai định mệnh ấy, đó chính là cậu Lý - Lý Thiếu Tông.
Còn loại cảm giác kia, chỉ cần thời gian ngắn tiếp xúc là có thể bồi đắp nên thôi.
Cho nên Vạn Tuyết cũng không chào hỏi Trần Khiêm, dù sao hai người cũng không phải người của cùng một thế giới.
Cô ta quay sang gật đầu với bác Bạch, sau đó bước đến nơi có Lý Thiếu Tông đang tỏa sáng ngời ngời kia.
Anh giai, thấy không, anh không có cơ hội rồi!
Tú Tú làm mặt xấu với Trần Khiêm rồi liền chạy theo chân Vạn Tuyết đi mất.
Trần Khiêm gãi đầu, anh không hiểu Tú Tú nói thế nghĩa là gì cả!
Haiz, thôi quên đi, mình vẫn nên theo dõi thật kĩ người tu chân ở đây đi.
Dĩ nhiên người Trần Khiêm chú ý đầu tiên vẫn là người tên Lý Thiếu Tông này. Thấy mọi người xúm quanh mình, Lý Thiếu Tông vẫn tỏ ra rất lạnh lùng.
Anh ta hơi híp mắt, dường như chúng sinh chỉ như: con rệp con rết mà thôi.
'Trên thực tế những kẻ này cũng chỉ là lũ rệp vô năng.
Mà một con rệp không đáng khiến đấng phi thường như anh ta phải chú ý đến.
Anh ta thật sự không hiểu nổi những kẻ đang đứng trước mắt mình đây, nhỏ yếu đến như vậy sao vẫn còn mặt mũi sống tiếp trên cõi đời chứ?
Thế giới này vốn thuộc về những người mạnh như: anh ta vậy, không phải sao?
Lý Thiếu Tông vẫn luôn suy nghĩ mãi về việc này, về những kẻ mình gặp.
Cậu Lý! Đây chính là cô Vạn Tuyết!
Mà lúc này, tên hầu đứng cạnh Lý Thiếu Tông nhỏ giọng thưa.
Lúc bấy giờ Lý Thiếu Tông mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt anh ta là Vạn Tuyết với khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ.
Khiến người ta sáng mắt đỏ mặt.
Cậu Lý, nghe danh đã lâu, tôi là Vạn Tuyết!!
Vạn Tuyết nhìn người thiếu niên phong độ trước mắt, trong mắt lóe lên sự tán thưởng, cô ta hào phóng vươn tay ra bắt tay với anh ta.
Cậu Lý cũng không hề ngần ngại năm lấy bàn tay người đẹp.
Cũng không biết vì sao, dù cho hai người đã chạm vào nhau, nhưng trong lòng Vạn Tuyết không hề có một gợn sóng.
Tại sao vậy chứ?