Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1957




Tại sơn trang Hộ Long nằm trong thành phố Ký Châu! Tôi nghĩ lúc này nơi đó đã có rất nhiều người tu chân lui tới!
Lâm Cửu nói.
Được, vậy tôi cũng vào trong đó tìm hiểu một phen!
Trân Khiêm gật đầu.
Tôi đi cùng ngài!
Lâm Cửu vội vàng đứng ra xin theo.
Không cần, ông quá thu hút sự chú ý, dễ bị người tu chân phát hiện. Tôi có thể dùng Bế khí công, cùng lắm người khác cũng chỉ cho là một người bình thường. Vậy nên để Phiêu Phiêu đi cùng tôi đi!
Trần Khiêm nói.
Anh nói xong nhìn lại Thẩm Thiên Canh đang đứng bên cạnh: "Bác Thẩm, tôi có chuyện muốn nhờ bác một chút!"
Ông chủ cứ nói!
Tôi muốn tham gia buổi lễ dưới lòng đất, về phương diện vé mời xin nhờ bác giúp!
Việc này không thành vấn đề! 'Thẩm Thiên Canh vội vàng nhận lời.
Cho tới bây giờ, cho dù là Thẩm Thiên Canh hay Lâm Cửu đều như thuộc hạ của Trần Khiêm, ngoan ngoãn sai đâu đánh đó.
Không vì cái gì khác, đơn giản là hai người đều hiểu được rằng, theo người này tương lai của mình sẽ xán lạn, thậm chí về sau còn có thể đạt tới một độ cao không thể ngờ tới.
Mà niềm tin này bùng cháy vô cùng mãnh liệt trong lòng Lâm Cửu
Sau khi dặn dò kĩ mọi chuyện.
Trần Khiêm chuẩn bị dẫn theo Thẩm Phiêu Phiêu ra ngoài một lân nữa. Anh muốn tới xem tình hình ở sơn trang Long Hộ.
Sư phụ, Tiêu Ngôn gửi tin nhắn cho con nói rằng có chuyện muốn nhờ con giúp đỡ! Bây giờ cậu ta đã chờ ở trước cửa rồi!
Lúc hai người chuẩn bị bước ra cửa, Thẩm Phiêu Phiêu cầm điện thoại của mình cười nói với Trần Khiêm.
Ồ? Được thôi, tiện đường đi gặp cậu ta đi!
Nói thật thì ấn tượng của Trần Khiêm với cậu sinh viên này khá tốt.
Nhìn thấy cậu ta giống như nhìn thấy bản thân của trước kia vậy.
Ha ha. Nghĩ tới đây, Trần Khiêm không khỏi tự giễu cười. Có câu nói thế nào nhỉ.
Hai người cùng là kẻ mạnh có thể là bạn bè, nhưng hai người đều là kẻ yếu thì chắc chắn là bạn bè.
Bởi vì khi thấy một người giống hệt đang đồng hành cùng mình, đó là một việc vô cùng hạnh phúc. bóng tối bao trùm mà bạn có thể tìm
Có thể chính là nguyên nhân này đã kéo gần khoảng cách của hai người.
Vừa ra cửa anh đã thấy Tiêu Ngôn đang cầm điện thoại trong tay đi qua đi lại.
Tuy bây giờ cậu ta đã có rất nhiều tiền rồi nhưng dáng vẻ vẫn rất mộc mạc đơn thuần.
Nhìn thấy Trần Khiêm và Thẩm Phiêu Phiêu bước ra.
Tiêu Ngôn lập tức chạy tới: "Anh Trần Khiêm, chị Phiêu Phiêu!"
Tiêu Ngôn, cậu nhắn tin nói có chuyện muốn nhờ là chuyện gì vậy?
Thẩm Phiêu Phiêu hỏi.
Là chuyện liên quan đến ông nội em, ngôi mộ của ông nội đặt trên ngọn núi Tiểu Vi, thế nhưng có một công ty khai thác nói rằng sơn trang Hộ Long sắp tới sẽ diễn ra một hoạt động lớn, cần dùng toàn bộ ngọn núi đó, họ muốn đào bỏ phần mộ của ông em!
Em đến nhà cầu xin cũng bị họ đánh đuổi, em muốn hỏi xem chị Phiêu Phiêu có thể nói chuyện với người bên đó không, nhờ bọn họ thư thả cho em vài hôm để em chuyển phần mộ của ông nội đi đất!
Khóe mắt Tiêu Ngôn đỏ ửng nói.
Chuyện này...
Thẩm Phiêu Phiêu có chút khó xử. Phải biết rằng, nhà họ Thẩm hiện tại đã không còn như trước nữa, họ đã không còn quyền lên tiếng với sơn trang Hộ Long từ lâu rồi.
Cậu không cần hoảng hốt quá đâu, đi thôi, chúng ta cứ đi xem sơn trang Hộ Long đã, đi đến đó rồi nghĩ cách saut
Lúc này, Trần Khiêm nhìn Thẩm Phiêu Phiêu vẻ mặt khó xử, lại nhìn Tiêu Ngôn đang vô cùng sốt ruột, lập tức vừa cười vừa đề nghị.