Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1941




“Cậu Trần?” Thẩm Thiên Canh nhìn về phía Trần Khiêm.
“Không phải vội, cứ đợi thêm một lát!” Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Ôi cha! Mẹ ơi, mau cút ra chỗ khác, đừng làm lỡ chuyện chụp ảnh của bài”
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc xinh đẹp đứng phía sau kích động hô lên.
Có rất nhiều nam nữ đi cùng cô ta.
Nhất là nữ sinh, lúc này bọn họ đều nhìn về phía cậu Đoạn ngồi ở ghế trước, ánh mắt cực kỳ mê muội.
“ÁI Cậu Đoạn của chúng ta đẹp trai quá, hơn nữa vừa ra tay đã ra giá tám mươi triệu, lát nữa tôi nhất định phải chụp ảnh với anh ấy!”
“Đúng đó, cậu Đoạn thật sự không hổ danh người đứng thứ hai sau nhà họ Vạn ở Ký Châu, vừa ra tay đã hào phóng như vậy! Có lẽ không có ai dám ra giá với cậu Đoạn đâu?”
Rất nhiều nữ sinh bắt đầu kích động nói. Giống như đang theo đuổi thần tượng vậy, trong mắt chỉ có thần tượng của mình, còn mấy người khác thì giống như mấy tên ngốc trong mắt bọn họ.
“Mấy người bảo ai cút ra đó?”
Tất nhiên khi thấy bọn họ nhục mạ thầy mình, Thẩm Phiêu Phiêu cực kỳ tức giận.
“Tôi bảo mấy người đó, mấy người điếc à? Mấy người đang làm lỡ việc tôi chụp ảnh cậu Đoạn đó!”
Đám fans cuồng kia cũng tức giận nói. “Còn cho rằng mình có tiền sao, đúng là ngu ngốc, giả vờ khoác lác gì chứ? Hạng người như mấy người mà cũng xứng tranh giành với cậu Đoạn sao?”
Đám fans cưồng kia khinh bỉ. “Các côi” Thẩm Phiêu Phiêu sắp tức chết rồi.
“Bỏ đi, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói. Lão Thẩm, ông ra giá giúp tôi đi!”
Trần Khiêm thấy mọi người đều không dám tăng giá. Cho nên lập tức nhìn về phía Thẩm Thiên Canh nói. Ï “Thầy Trần, chúng ta tăng lên bao nhiêu?”
Thẩm Thiên Cảnh hỏi.
Trần Khiêm giơ tay lên, ra hiệu tăng thêm một chữ.
Thẩm Thiên Canh nhíu mày: “Thầy Trần, tăng thêm một triệu thì cũng không khác gì không tăng!”
“Ha ha ha, tôi còn tưởng lợi hại thế nào, tăng thêm một triệu sao, tôi khinh!”
Mấy người mê muội phía sau điên cuồng mắng chửi Trần Khiêm.
“Không phải một triệu!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Là mười triệu sao? Được, tôi sẽ lập tức ra giá!” Thẩm Thiên Canh gật đầu.
“Không phải mười triệu!”
Nhưng Trần Khiêm lại phủ định.
Điều này đã làm Thẩm Thiên Canh nuốt lại những lời mình nói lúc nãy.
“Vậy... vậy là bao nhiêu?” Thẩm Thiên Canh kinh ngạc hỏi. “Khởi điểm từ một trăm triệu đi!”
Trần Khiêm nói.
Thật ra gần đây Trần Khiêm rất nghi hoặc, tại sao tờ tiền luôn lấy đơn vị đồng làm đơn vị cơ bản, điều này làm Trần Khiêm cảm thấy rất phiền phức, nếu có thể dùng đơn vị trăm triệu là đơn vị cơ bản thì đơn giản biết bao.
Như vậy việc bỏ ra một tỉ, mười tỉ, hay một trăm tỉ cũng dễ tính toán hơn nhiều.
Cho nên Trần Khiêm cảm thấy việc giơ tay ra hiệu tăng lên từng đồng quá phiền phức.
“Thầy Trần, thầy chắc chứ?” Thẩm Thiên Canh trừng mắt.
Lúc này mấy nữ sinh mê muội kia cũng không dám nói gì nữa.
Tất cả đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt không dám tin.
Thẩm Thiên Canh lập tức hô lên: “Một trăm triệu!”
“Ôi mẹ ơi! Cái gì! Có người ra giá một trăm triệu sao?”
Người dẫn chương trình hưng phấn nói, ông ta vốn tưởng rằng cậu Đoạn đã là người ra giá cao nhất rồi.
Nhưng không ngờ vẫn còn kém xa người này. Cũng chính giọng nói này đã làm sắc mặt cậu Đoạn cứng đờ, không ngờ có người dám tát vào mặt mình như thế.
Hơn nữa còn là Thẩm Thiên Canh đó, đúng là muốn chết mà!
Được rồi, nếu đã muốn chơi, vậy chúng tôi cùng nhau chơi.
“Hai trăm triệu!” Cậu Đoạn ra giá thêm. Thẩm Thiên Canh cũng bị dọa đến giật mình.
Trần Khiêm không khỏi lắc đầu cười khổ, trò chơi đọ tiền này quá nhàm chán: “Một tỉ!”
Trần Khiêm nói thẳng.
Lúc Thẩm Thiên Canh hô lên, tất cả những người có mặt tại đây đều vỡ òa.
“Mẹ kiếp, tôi không tin nhà họ Thẩm có thể lấy ra được số tiền này!”
Đoạn Phong thật sự rất bất ngờ. Anh ta đang định đấu với nhà họ Thẩm. Nhưng lại bị người mặc áo choàng đen kéo lại.
“Bỏ đi cậu Đoạn, đừng ra giá nữa, có cậu ta ở đây, cậu có bao nhiêu tiền cũng không có tác dụng!”
Người mặc áo choàng màu đen lạnh nhạt nói.
“Sư phụ, chẳng lẽ người chắp tay dâng pháp khí tối cao này cho bọn họ sao?”
Đoạn Phong không cam tâm nói.
“Ha ha, đương nhiên là không rồi, chẳng lẽ cậu Đoạn đã quên những lời tôi mới nói khi nãy sao, cậu thanh niên đó là người quen của tôi, tất nhiên cậu ta cũng sắp trở thành người chết rồi!”