Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1935




Sau đó giơ nhẹ tay lên, chiếc la bàn trong tay thầy Trần đã vào tay Trần Khiêm. Sau đó, Trần Khiêm niệm pháp quyết.
Äm!
Chiếc la bàn này đột nhiên lóe sáng, cả đại sảnh tràn ngập ánh sáng vàng.
Grừt
Trong luồng sáng này, có thể mơ hồ nhìn thấy một con rồng khổng lồ màu vàng đang gào thét.
Bão tố nổi lên, gió mây đổi màu!
“AI
'Tất cả những người trong đại sảnh hoảng sợ hét lên. Mấy ông già suýt chút nữa rớt mắt ra ngoài.
Thẩm Phiêu Phiêu kinh ngạc che miệng, mọi thứ trước mắt quả thật khiến người ta không thể tin được.
“Ô
Ôi đệch!” Thầy Trần mềm oặt trên mặt đất, đổ mồ hôi lạnh.
Cổ tay Trần Khiêm khẽ hất, ánh sáng vàng biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
Nhìn thoáng qua Trần Khiêm có thể nhận ra được, chiếc la bàn này chẳng qua chỉ là một pháp khí đơn giản có cơ chế mà thôi, khi kích hoạt nó thì có thể xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.
Thầy Trần này đạo tâm không vững, hoàn toàn không thể sử dụng được thứ này.
Cho nên mới xảy ra chuyện bẽ mặt. Trần Khiêm cười khinh, ném la bàn qua một bên.
Nhìn vị thầy Trần, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám lạnh lão:
“Ai cho ông lá gan để ông ở đây giả danh lừa bịp?” Rõ ràng câu này là nói với thây Trân.
Nhưng lại khiến tất cả mọi người trong đại sảnh run rẩy.
“Đại sư đừng nóng giận, có... có người giao phó bảo tôi ở đây đợi một người thanh niên, hơn nữa tôi làm phép. cũng là vì có người muốn tôi bảo vệ phong thủy và hương hỏa của Bàn Long Lĩnh!”
Thầy Trần quỳ xuống.
“Trời ơi!"
Tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi.
“Đợi người? Đợi ai?”
Trần Khiêm đã đoán ra được là gì rồi.
“Trần Khiêm, một người thanh niên tên Trần Khiêm!” Thầy Trần vội nói.
“Ai bảo ông đợi?”
“Là bà côi”
“Ông tên gì?”
“Lý Cẩu Đản!”
Thầy Trần khai hết những gì ông ta biết.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đồng thời tức giận nhìn thầy Trần này, rồi cung kính nhìn Trần Khiêm như một vị thần.
“Bảo những người này xuống núi hết đi!”
Trần Khiêm nói.
“Vâng!”
Lý Cẩu Đản nghe thế, lập tức đuổi mọi người đi.
Chẳng mấy chốc, cả đại sảnh chỉ còn lại nhóm Thẩm Thiên Canh.
“Đại sư, lão già tôi đây có một chuyện muốn nhời”
Lúc này, Thẩm Thiên Canh vô cùng cung kính, một lão già sắp sửa gần đất xa trời, thế mà lại quỳ phịch xuống.
Bao gồm cả người đàn ông trung niên.
Trần Khiêm liếc mắt nhìn ông ta, anh không ghét ông lão này.
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
“Mặc dù cháu gái tôi bướng bỉnh ngỗ ngược, nhưng vẫn một lòng tu hành, tiếc là chưa bái được thầy. Hôm nay gặp được đại sư thần thông quảng đại, xin đại sư đừng ghét bỏ mà nhận đứa cháu gái này của tôi, để con bé ở bên cạnh bưng trà rót nước, hầu hạ đại sư!”
Hốc mắt Thẩm Thiên Canh ươn ướt.
“Cô ta?”
Trần Khiêm cau mày.
Còn Thẩm Phiêu Phiêu đâu có bướng bỉnh ngỗ ngược như vừa nãy nữa, thay vào đó là sùng bái và cung kính.
Thấy Trần Khiêm cau mày, mặt cô ta ửng đỏ.
“Cô ta không được!”
Trần Khiêm lắc đầu.
Câu này khiến Thẩm Phiêu Phiêu sắp khóc đến nơi. “Vì sao vậy đại sư?” Thẩm Thiên Canh kích động hỏi. “Tính tình cô ta tiểu thư quá, cho nên không được!” Trần Khiêm khẽ xua tay.
“Tôi có thể thay đổi! Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể buông bỏ tính khí tiểu thư này!”
Thẩm Phiêu Phiêu vội nói.
“Thay đổi? Ha ha, được thôi, tôi thấy cô rất thích gây khó dễ cho người khác, cô đã có thể từ bỏ cái tôi của mình, vậy thì lên quảng trường, sủa ba tiếng như chó đi, sủa xong thì tôi nhận cô làm đệ tử! Nếu không muốn làm thì mau xuống núi đi thôi!”
Hiện tại Trần Khiêm vướng bận nhiều việc, cho nên không có tâm trạng thu nhận đệ tử.
Nếu không phải ông lão này đã lớn tuổi mà còn quỳ trước mặt mình thì Trần Khiêm sẽ không nói nhiều với bọn họ đâu.
Vì vậy chỉ có thể khiến cho cô gái này biết khó mà lui thôi.
Nhưng không ngờ, sau khi nghe xong, Thẩm Phiêu Phiêu chỉ suy nghĩ trong một thoáng rồi chạy đến quảng trường.