Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1928




“Nhà họ Trần kia ở đâu?”
Trần Bình An hỏi.
Quả nhiên là chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của ông ấy.
“Hơn nữa bà nói những thế lực này thế lực nọ là những thế lực gì?”
“Tôi cũng không biết nhà họ Trần kia ở đâu, tôi chỉ biết là, nếu không có sự giúp đỡ của Cửu La Vương thì nhà họ Cổ chúng tôi đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, bởi vì nhà họ Trần kia quá mạnh, cậu không thể tưởng tượng nổi đâu!"
Cổ Nguyệt Hà nói.
“Về phần những thế lực kia, cậu cho rằng đỉnh cao. nhất ở trên thế giới này nằm ở đâu?”
Cổ Nguyệt Hà nhìn Trần Bình An.
“Tôi không biết, nhưng điều tôi chắc chắn đó là, đỉnh của thế giới chắc chắn không phải là thứ được gọi là gia tộc bí pháp của các người!”
Trần Bình An nói: “Bởi vì trên thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều cao thủ, tôi có may mắn tận mắt thấy được một hai người, không biết là bọn họ mạnh hơn những gia tộc bí pháp các người gấp mấy lần, càng khỏi phải nói đến những gia tộc có huyết thống võ sĩ kia, chẳng là cái thá gì cả! Mỗi người các người đều tự gọi mình là gia tộc đứng đầu, điều này chẳng phải khiến người ta cảm thấy rất nực cười à?”
“Ừ, mặc dù những lời này đủ để khiến cậu phải chết cả trăm lần, nhưng cậu nói đúng một nửa. Bởi vì ở một vùng nào đó, chúng tôi quả thực là gia tộc đứng đầu, nhưng nếu nhìn ở góc độ toàn thế giới thì trật tự thật sự nằm trong tay một số thế lực nào đó. Như cậu đã nói, bọn họ rất mạnh, còn nhà họ Cổ chúng tôi, là nơi bảo vệ hồn niệm của Cửu La Vương! Không một ai dám lay chuyển cho đến khi linh nguyên của Cửu La Vương được 'Trần Khiêm phóng thích ra. Sức mạnh của Cửu La Vương sẽ tăng lên rất nhiều, cùng với tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn có thể xây dựng một thế lực khác, tranh đấu cùng với những người đó!”
“Nhưng hiện tại, khi hồn nguyên của lão tổ chưa kịp khôi phục thì hồn niệm đã bị Trân Khiêm đánh tan rồi! Cho nền, Trần Khiêm phải trả giá cho chuyện này!”
Cổ Nguyệt Hà hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói.
“Những thế lực đó cũng bao gồm cả nhà họ Trần kia sao?”
Trần Bình An hỏi.
“Đúng vậy, tất nhiên phải bao gồm cả nhà họ Trần kia. Những sinh mạng vô tội mà cậu nói đa phần đều bị những người này giết hại, cậu muốn hận thì cũng phải hận bọn họ mới đúng!”
Cổ Nguyệt Hà nói.
“Tất nhiên, nếu nhà họ Cổ có được Trần Khiêm, sau này trở thành người nắm quyền, có lẽ tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều!”
Bà ta vui vẻ nói.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, dựa vào thực lực của bà thì còn lâu mới là đối thủ của Trần Khiêm, người nhà họ Cổ các người thật sự không sợ à?”
Trần Bình An nhìn Cổ Nguyệt Hà với vẻ thương hại, nói.
“Ha ha, cậu muốn dọa tôi sao? Trần Khiêm có sức mạnh thần bí nào đó, dĩ nhiên sức mạnh linh hồn của cậu ta rất mạnh, hơn nữa còn dùng sức mạnh linh hồn để đánh tan hồn niệm của lão tổ. Nhưng nếu muốn sánh ngang với tôi thì cậu ta còn kém xa lắm, với cả cậu nhìn xem đây là cái gì?”
Cổ Nguyệt Hà lấy ra một thứ giống như một viên trân châu.
“Đây là trận pháp được làm riêng cho Trần Khiêm, bên trong trận pháp lớn như vậy, Trần Khiêm có muốn chạy trốn cũng không được. Huống hồ, tôi thấy một số lời đồn trên người Trần Khiêm đã không còn tác dụng nữa rồi! Tôi tin rằng trận pháp này có thể giúp tôi!”
Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng cười.
“Tin đồn mà bà nói là chỉ điều gì?”
Trần Bình An cau mày hỏi.
“Đó chính là Đóa Hoa Quỷ, loại vật kỳ tài của đất trời này có thể khống chế Trần Khiêm. Ban đầu tôi vẫn luôn dùng nó để đối phó với Trần Khiêm, nhưng tiếc là bây giờ Trần Khiêm đã cướp mất Đóa Hoa Quỷ Mẫu, tôi cảm thấy Đóa Hoa Quỷ chắc là không còn tác dụng gì với cậu †a nữa!”
“Tốt, hi vọng nhà họ Cổ các người không hối hận vì những gì các người đã làm!”
Trần Bình An gật đầu.
“Bà ơi, người này năm lần bảy lượt coi thường nhà họ Cổ chúng ta rồi, chi bằng để cháu ra tay, dạy cho ông †a một bài học nhớ đời!"
Có người của nhà họ Cổ bất mãn nói.
“Chỉ cần không đánh chết cậu ta, các người muốn làm gì cũng được!”
Cổ Nguyệt Hà khẽ gật đầu.
Đúng vậy, ở tình huống thế này mà Trần Bình An lại không sợ nhà họ Gổ khiến cho Cổ Nguyệt Hà rất tức. giận, đã vậy thì dạy cho cậu ta một bài học cũng chẳng có gì sai.
Một người của nhà họ Cổ vâng lời bước lên.
Hắn đang chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ bản thẳng tới. Âm một tiếng.
Cánh tay của người này lập tức nổ tung, cả người bay ra ngoài rồi chết.
“Hửm?”
Cả nhà họ Cổ kinh ngạc.
Hoảng sợ nhìn xung quanh.
Mí mắt Cổ Nguyệt Hà cũng giật mạnh.
“Ai?”
Cổ Nguyệt Hà tức giận hét lên.
“Chát!"
Một cái tát trời giáng đáp thẳng vào mặt Cổ Nguyệt Hà, bà ta muốn tránh nhưng hoàn toàn không tránh được.
Bà ta ăn một cái bạt tai rất mạnh.
Bà ta hốt hoảng tìm kiếm xung quanh.
“Chát!"
Lại thêm một cái tát nữa khiến bà ta choáng váng đầu óc.
Mạnh đến mức răng đều rơi ra.
“Ai?”
Bà ta tức giận hét lên.
Cả nhà họ Cổ cũng hoảng sợ tìm kiếm xung quanh.
Một nỗi sợ hãi khó tả thành lời lập tức bao trùm lên tất cả mọi người trên quảng trường.