Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1923




“Cậu Tây Môn, không cần phải nói nhảm với hắn làm gì, đợi tôi bắt được hắn, phế tay chân của hẳn trước rồi nói tiếp!”
Hắc Tướng nói xong. Khí thế trên người hẳn đột nhiên tỏa ra mạnh mẽ.
Sau đó nâng móng vuốt thép lên, cơ thể phi nhanh với tốc độ kinh khủng.
Hơn nữa, lúc hắn chuyển động, bàn ghế xung quanh bỗng chốc vỡ tung, ai ai cũng hoàn toàn khiếp vía trước khí thế của hắn.
So với lần giao chiến trước của Trần Khiêm với hắn thì hiện tại, thực lực của hắn chỉ có mạnh hơn chứ không thể yếu đi.
Ầm! Trong nháy mắt, móng vuốt thép của hắn đã lao đến. Sau đó phát ra một âm thanh dữ dội.
Đòn này không đánh được lên người Trần Khiêm.
Mà là... lúc cách Trần Khiêm một mét, cơ thể của hắn không còn nhúc nhích được nữa rồi.
Hắn hoàn toàn không thể nào tiến thêm dù chỉ nửa bước!
“Cái gì?”
Hắc Tướng hoảng sợ trong lòng.
Rõ ràng hắn cảm nhận được mình bị một luồng sức. mạnh khóa chặt lại.
Mí mắt của người phụ nữ áo đen và người đàn ông mặc áo đuôi tôm cũng giật mạnh.
“Rất lâu trước đây, tao hoàn toàn không phải là đối thủ của mày!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà bây giờ, mày chỉ như con kiến trước mặt †ao thôi!”
Vừa dứt lời, một luồng sáng mạnh mẽ đột nhiên phát ra từ ngón tay của Trần Khiêm.
Đây là một đạo kiếm quang.
'Tốc độ vô cùng nhanh.
Hơn nữa còn chứa một sức mạnh rất lớn. Âm một tiếng.
Bổ Hắc Tướng thành hai nửa.
Lúc Hắc Tướng chỉ còn là máu thịt tím đen bày ra trước mặt mọi người.
Ai ai cũng bắt đầu hoảng loạn.
“Hửm? Mạnh quá”
Lúc này, người đàn ông áo đuôi tôm và người phụ nữ kia căng thẳng.
“Ám Vũ, cô cầm chân cậu ta, tôi lập tức đi tìm chỉ viện!
Người đàn ông áo đuôi tôm hít một hơi, hắn rất giỏi khinh công, lúc này, bóng dáng hắn lắc lư một cái rồi biến mất ngoài cửa sổ.
Chỉ còn lại người phụ nữ lúng túng sợ hãi.
Muốn trốn chạy nhưng hoàn toàn không chạy được.
Trần Khiêm đưa tay lên rồi hạ kiếm xuống, người phụ nữ lập tức bị chém thành tám khúc.
Trong vài phút ngắn ngủi, tình thế đột ngột xoay chuyển.
“Đây... đây... đây!"
'Tây Môn Thanh nuốt nước bọt, sợ đến nỗi quần ướt đẫm.
“Cậu Trần!” Anh ta quỳ xuống.
“Mày nói IQ của mày cao lắm, đã có rất nhiều người nói với tao câu này rồi. Thật ra có đôi khi tao tò mò không biết trong đâu mấy người được lắp cái gì mà ai ai cũng cảm thấy IQ của mình hơn người, tràn đầy tự tin như vậy! So ra thì thấy tao không bằng bọn mày, bởi vì có nhiều lúc tao không hề tự tin!”
Trần Khiêm nhìn anh ta, nói.
“Cậu Trần tha mạng, thật ra tôi... tôi bị ép. Bây giờ người đàn ông kia đã đi gọi người tới giúp rồi, chẳng mấy chốc nữa Cửu La Vương với Cổ Nguyệt Hà sẽ đến đây thôi, lúc đó cậu sẽ gặp phiền phức đấy cậu Trần. Cậu cho tôi một cơ hội, tôi chỉ đường cho cậu chạy trốn! Cậu tha mạng cho tôi đi!”
Tây Môn Thanh quỳ xuống, không ngừng cúi lạy.
“Tiểu Khiêm, người kia...”
Phương Kiển Nám vẫn còn lo lắng về người đàn ông mặc áo đuôi tôm đã bỏ chạy kia.
Gòn Trần Khiêm vẫn bình tĩnh đi đến trước cửa sổ. “Kiển Nám, nhắm mắt lại!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Ừừt
Phương Kiển Nám nghe lời, lập tức nhằm mắt lại.
Trần Khiêm cũng nhắm hai mắt lại, trong thoáng chốc, trên trán Trân Khiêm xuất hiện một con ngươi màu vàng kim.
Oành!
Một tiếng vang lên.
Cả căn phòng lập tức được một luồng sáng mạnh mẽ màu vàng kim che phủ.
AI
Rất nhiều người đều che mắt lại bắt đầu hét lên đây đau đớn, hơn nữa còn có người sủi bọt mép, nằm co rúm trên mặt đất.
Giữa con ngươi màu vàng có một tia sóng xung kích chiếu thẳng lên không trung...