Lúc này, thấy sắc mặt hoảng hốt của người này, những người trong phòng cũng hơi bất an.
Một hơi thở nguy hiểm không tên đột nhiên bao trùm lên mọi người.
Khiến ai nấy đều càng căng thẳng.
Rời đi! Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất và duy nhất lúc này.
Vì vậy, hầu hết mọi người trong phòng bao đầu đứng lên đi ra ngoài.
“Các người làm gì vậy? Tốt xấu gì cũng là một cậu chủ mà lá gan lại nhỏ như vậy à?”
Cậu chủ Tây Môn lạnh lùng chế giễu.
Lời nói của anh ta khiến tất cả mọi người đều không dám đi nữa.
“Sợ cái gì, có tôi ở đây!” “A Nhật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cậu chủ Tây Môn nhìn tên vệ sĩ hỏi.
Lúc này, cả người tên vệ sĩ đột nhiên run lên, sùi bọt mép rồi nằm vật trên đất, chẳng bao lâu sau thì chết!
“At"
Lúc này, các cô gái trong phòng bao hoảng sợ hét lên.
Sắc mặt cậu chủ Tây Môn cũng hơi tái.
“Ai? Rốt cuộc là ai làm? Người đâu, người đâu!!!"
Anh ta điên cuồng hét lên.
“Mày đúng là ăn gan hùm mật gấu, bọn mày chỉ là một gia tộc nhỏ là lại dám kiến nuốt chứng voi, mà thế cũng thôi đi, còn dám đối xử với bạn tao như vậy?”
Lúc này, xung quanh vang lên giọng nói như hồn ma.
Khiến mọi người rợn tóc gáy.
Còn Phương Kiển Nám lại chợt ngẩng đầu lên.
Bởi vì giọng nói này quả thực vô cùng quen thuộc với cô ta.
“Trần Khiêm!”
Phương Kiển Nám vui mừng gọi.
“Cái gì? Là Trần Khiêm?”
Sắc mặt cậu chủ Tây Môn hoảng hốt. “Cậu Trần!!”
Những cậu chủ khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
Trong một khoảnh khắc, không gian trước mắt đột nhiên biến dạng, Trần Khiêm như ma quỷ xuất hiện trước. mặt mọi người.
“Cậu Trần!”
Đương nhiên những cậu ấm kia nhận ra Trần Khiêm, lúc này thấy anh, bọn họ đã không kiềm được sợ hãi.
“Trần Khiêm!” Phương Kiển Nám vội chạy đến bên cạnh Trần Khiêm, chuyện xảy ra trong những ngày gần đây đã
khiến cô ta rất sợ hãi, thậm chí còn nghĩ đến cái chết.
Nhưng không ngờ lúc này Trân Khiêm lại xuất hiện, hơn nữa còn đứng trước mặt cô ta.
“Đừng sợi Hôm nay tôi về rồi, có thù báo thù, có oán báo oán!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. Rõ ràng cậu chủ Tây Môn này đã bị phán tử hình.
Lúc các cậu ấm khác đều quỳ xuống xin tha thì rõ ràng cậu chủ Tây Môn kia muốn chết.
Nhưng lúc này anh ta lại cười lớn.
“Ha ha hai”
Cậu chủ Tây Môn ngẩng đầu cười lớn.
Cười đến nỗi mọi người trong phòng bao đều rợn tóc. gáy.
“Mày cười cái gì?” Trần Khiêm hỏi. “Ha ha, tao cười vì sự ngu ngốc của mày!”
Khóe mắt cậu chủ Tây Môn đậm ý cười: “Trần Khiêm, hồi ở Thái Thành, nghe nói mày rất xảo quyệt, tao còn tưởng mày là một người rất thông minh. Không ngờ mày chỉ là một tên ngốc, hoàn toàn ngu ngốc, nói cho mày biết, mày đã bị mắc lừa rồi!”
“Bị lừa?” Trần Khiêm lạnh lùng hỏi: “Tao bị lừa cái
gì? Đây lại là mưu kế gì nữa?”
“Ha ha ha, chẳng lẽ mày không nhận ra, từ lúc mày gặp được tên Lý Chấn Quốc chết tiệt ở trên đường cho đến khi mày xuất hiện ở đây có một sự trùng hợp à? Nói cách khác, chính là từng bước lớn bước nhỏ dẫn dụ mày đến đây. Tao biết mày sẽ chạy đi cứu bạn của mày trước tiên, cho nên tao cung kính đợi mày lâu lắm rồi đấy!”
Cậu chủ Tây Môn nói.
“Tốt đấy, kế sách này không tệ, nhưng mày không bỏ lỡ bước nào sao?”
Trần Khiêm cười khổ.
“Tao biết mày muốn nói gì, muốn nói tao không phải đối thủ của mày, mày giết tao là việ hư trở bàn tay. Ha ha ha, cho nên, ở đây sẽ có một vị khách đặc biệt đón tiếp mày!”
Cậu chủ Tây Môn vừa nói vừa vỗ tay.
Bỗng chốc, một tia sáng màu đen nhanh chóng quét về phía phòng bao...