Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1896




“Quản lý Triệu, bạn tôi không muốn thấy người này, phiền ông đuổi cậu ta ra ngoài, đừng làm giảm giá trị của sơn trang chúng ta!”
Trần Nghĩa lạnh nhạt nói.
“Cậu Trần, không thành vấn đề, cậu và con trai của tổng giám đốc Lý là bạn cấp ba, ở chỗ chúng tôi, lời cậu nói là lệnh, yên tâm đi, tôi sẽ đuổi thằng nhóc này ra ngay!”
Quản lý Triệu đắc ý cười nói.
“Ranh con, tự cậu cút đi hay chờ tôi cho người ra đánh cậu đi?”
Quản lý Triệu lạnh lùng nói. Đám người Lý Vi Vi khoanh tay nhìn.
“Bảo tôi cút? Quản lý Triệu này, ông mới đến Kim Lăng gần đây à?”
'Trần Khiêm giận quá hóa cười hỏi.
“Ý cậu là gì?”
Quản lý Triệu nheo mắt.
“Ông biết chủ của sơn trang Kim Lăng là ai không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ha ha, chuyện này ai chẳng biết, tất nhiên là tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc rồi!”
Quản lý Triệu đắc ý nói.
“Đúng đó, ai chẳng biết sơn trang Kim Lăng là của †ổng giám đốc Lý, cậu đang nói nhảm à!”
Lý Vi Vi không còn gì để nói. Quản lý Triệu hỏi: “Hơn nữa trông bộ dạng của cậu, giống như thằng nghèo, cậu lén trốn vào đây đúng không?”
“Chủ của sơn trang Kim Lăng là tổng giám đốc Lý, vậy chủ của tổng giám đốc Lý là ai?”
'Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
Lý Vi Vi không trả lời, tổng giám đốc Lý là người đứng đầu trong toàn giới kinh tế Hoa Hạ, sao lại có chủ của tổng giám đốc Lý?”
Nhưng mặt của quản lý Triệu lại biến sắc.
“Chủ của tổng giám đốc Lý, tất nhiên là cậu Trần!”
Quản lý Triệu chợt kinh hãi, hơn nữa lúc nói câu này còn cực kỳ cung kính.
“Cậu Trần? Quản lý Triệu, là cậu Trần của Kim Lăng học ở trường chúng tôi, lúc trước đã từng gây ồn ào náo động à?”
Lý Vi Vi cũng kinh ngạc hỏi.
Đúng vậy, tất nhiên cô ta đã từng nghe nói truyền thuyết của cậu Trần Kim Lăng. Trên thực tế, mỗi một sinh viên của Đại học Kim Lăng đều đã từng nghe truyền thuyết của cậu Trần Kim Lăng.
Chỉ biết đó mới là cậu ấm chân chính.
Nhưng ngoại trừ một số rất ít người thì chẳng ai biết được danh tính cụ thể của cậu Trần cả, cho nên khi Lý Vi Vi nghe cậu Trần lại là chủ nhân của tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc nổi tiếng, sao lại không ngạc nhiên được?
“Vi Vi, tớ cũng từng nghe nói đến người này, nghe đồn cậu ta cực kỳ đẹp trai, vô số cô gái khi nhìn thấy cậu ta đều mê mẩn!”
Các cô gái còn lại cũng che miệng kinh ngạc nói.
“Không ngờ, cậu Trần Kim Lăng lại là chủ của tổng giám đốc Lý?”
Lý Vi Vi hỏi.
“Đúng vậy, cậu Trần cực kỳ bí ẩn, tất nhiên người như tôi không có tư cách được tiếp xúc!”
Ánh mắt của quản lý Triệu khát khao.
Mà đúng lúc này, từng chiếc siêu xe bỗng dừng †rước cửa sơn trang.
Bởi vì bây giờ chỗ của nhóm Lý Vi Vi đang đứng gần cửa nên đúng lúc thấy rõ ràng.
“AI Trời ơi, xe của tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý đã quay về rồi!"
Trán quản lý Triệu đổ mồ hôi.
“Đúng là xe của chú Lý, lúc tôi và cậu Lý học chung, đã từng được gặp chú Lý một lần, không biết chú ấy còn nhớ tôi không nhưng xuất phát từ sự lễ phép, tôi quyết định phải chào hỏi đãi!”
Nhìn chiếc xe ngừng lại, cậu Trần sửa sang lại vest của mình.
Sau đó vội vã bước về phía cửa.
Mà đám người Lý Vi Vi cũng đuổi theo.
Dù sao trong số những người ở đây, bao gồm cả bạn trai Lý Vi Vi cũng chưa bao giờ gặp cảnh tượng được diện kiến nhân vật uy quyền như vậy, nhưng cậu Trần được tiếp xúc nhiều thì lại khác.
Anh ta biết cách đối nhân xử thế, nói không chừng mình thể hiện tài năng trước mặt tổng giám đốc Lý, sẽ có những cơ hội gặp gỡ khác thì sao?
Đây cũng là một loại tâm lý khác, người ta thường cực kỳ tôn sùng người có tiền có thế.
Còn về Trần Khiêm, dường như bây giờ chẳng ai quan tâm. Mọi người đều ra cửa.
“Trần Khiêm, liệu có xảy ra chuyện gì không?” Hách Lan Lan sốt ruột hỏi.
“Sao lại có chuyện gì được! Cậu yên tâm đi, không sao đâu!”
Trần Khiêm cười mỉm.