Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1867




Chỉ là đến bấy giờ Lôi Lão Hổ mới chợt nhận ra sau lưng Đỗ Nhất Ngưng còn đứng một người thanh niên trẻ.
'Tên này không biết có phải đã bị khí thế của bậc anh hùng như ông ta dọa mất hồn rồi hay không mà cậu ta cứ đứng đờ ra đó không biết nghĩ cái gì.
Hình như cũng không có chú ý đến Đỗ Nhất Ngưng.
Bị ông đây dọa ngu người luôn rồi?
Lôi Lão Hổ lắc đầu nghĩ thầm.
"Đại sư Lý Đạt, cậu ta là ai, có phải là tên hầu của Đỗ Nhất Ngưng không?"
Ông ta hỏi.
"Đúng là vậy ông chủ Lôi, cậu ta là tên hầu mà Đỗ Nhất Ngưng vừa bắt được."
Lý Đạt gật đầu nói: "Cũng chỉ là một thằng nghèo bị Đỗ Nhất Ngưng lừa vào tròng mà thôi, ha ha, bản thân bị lừa mà cũng không hay biết gì."
Lý Đạt cười nhạo.
"Có vẻ như cậu ta đã nghe được hết cuộc trò chuyện của chúng ta rồi, thế nên cần phải làm gì, đại sư Lý đạt cũng rõ chứ nhỉ?"
Lôi Lão Hổ cười gắn.
Hiển nhiên việc kế hoạch thành công tốt đẹp khiến ông ta vô cùng sung sướng.
"Tôi hiểu, đợi chút nữa sẽ đưa cậu ta đi thiêu sống! Có trách thì trách số cậu ta không may mà thôi!"
Lý Đạt đồng ý ngay.
"ÁI" Đỗ Nhất Ngưng sợ đến mức chỉ biết đứng đực ra một chỗ.
Đặc biệt lúc này cô ta nhìn thấy một đám lâu la mang đến một thùng đầy ắp đều là xăng.
Việc này khiến hai chân Đỗ Nhất Ngưng run lên bần bật.
Lý Đạt làm như vậy tất nhiên là muốn giết gà dọa khỉ, mượn việc giết Trần Khiêm mà dọa Đỗ Nhất Ngưng, để cô ta biết điều mà nghe lời, từ đó tiến hành đến các bước tiếp theo của kế hoạch.
"Sao nào, cô Đỗ sợ rồi à?"
Lôi Lão Hổ cười nhạt.
"Ông... mấy người đừng giết tôi, tôi xin các người mài"
Đỗ Nhất Ngưng run rẩy nói.
"Ha ha ha, vậy nếu như, giữa cô và tên nhóc này chỉ có một người có thể sống thì sao?" Lôi Lão Hổ trêu chọc.
"Đương nhiên là giết anh ta rồi, đó chỉ là một tên hầu hèn kém, các người mau thiêu chết anh ta đi, tôi sống còn có ích cho mấy người!"
Đỗ Nhất Ngưng vội vàng lui về phía sau.
"Ha ha hai"
Hành động của Đỗ Nhất Ngưng làm cho tất cả người đứng ở đây đều cười ngặt nghẽo.
"Mọi người đừng cười nữa, ra tay đi, cũng để cô Đỗ chứng kiến cảnh máu me một chút!"
Lôi Lão Hổ phất tay một cái.
"Vâng đại ca, tên nhóc này nghe chừng đã sợ đế ngớ người rồi, đến bây giờ mà vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng đợi thêm chút thôi sẽ nghe được tiếng thét thảm thiết của cậu ta rồi!"
'Tên thuộc hạ nhe ranh tiến đến gần chỗ Trần Khiêm:
"Nhóc con, sắp phải chết thảm rồi, có di ngôn gì thì mau nói ra đi!"
'Tên thuộc hạ xoay xoay cổ, hét lên đầy dữ tợn. "Xuyt"
Trần Khiêm vẫn đứng lặng như cũ, anh quay sang tên đó giơ tay ra hiệu đừng có lên tiếng.
"Chuyện gì vậy? Mày đang làm gì đó?" Hành vi của Trần Khiêm khiến tên thuộc hạ vô cùng ngạc nhiên.
"Nơi thần tích mà các người nói có phải là một hang động nằm giữa sa mạc cách đây hơn ba mươi lăm kilomet không?"
Trần Khiêm nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, sao thằng nhóc này lại biết được?"
Lôi Lão Hổ nghe vậy ngẩn người.
Chuyện này là cơ mật quan trọng cơ mà!
"Ông không cần quan tâm làm sao mà tôi biết được. À phải rồi, lúc nãy mấy người nói muốn giữ cô nàng này ở đây hả, này không được đâu, cô ta còn phải dẫn tôi đi tìm bạn nữa!"
Vừa rồi Trần Khiêm đã dùng sức mạnh tinh thần của mình để tìm kiếm nơi có linh khí dồi dào, quả nhiên đã phát hiện được một nơi, xem phản ứng của Lôi Lão Hổ thì địa điểm tồn tại thần tích mà anh đoán là chính xác, đó cũng chính là chỗ di tích trong miệng bọn họ.
"Thằng ranh con, trong đầu mày chứa nước đấy à, hay là muốn chết quá rồi? Trong trang viên này có đến hơn bảy mươi người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ sức dìm chết mày, thế mà còn dám ra điều kiện với tao, đúng là thăng đần! Mày tưởng biết chỗ của di tích là có thể uy hiếp tao được đấy à?"
Lôi Lão Hổ im lặng lắc đầu, bọn thuộc hạ cũng đều nhìn Trần Khiêm mà cười nhạt.
"Tôi đâu có ra điều kiện với ông đâu, tôi nghĩ mình đã thể hiện suy nghĩ của bản thân vô cùng rõ ràng rồi, đây chính là lời tôi muốn nói. Lời nói của tôi đối với các người chính là mệnh lệnh, nếu như các người không nghe..."
Khóe môi Trần Khiêm nhếch lên một nụ cười nhạt: "Vậy tôi giết hết các người!"