Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1862




Lúc Cổ Nguyệt Hà dẫn đoàn người chạy về đến nhà họ Cổ, thứ thấy được chỉ còn là lửa cháy đến chân trời.
Toàn bộ nhà họ Cổ đã bị lửa thiêu rụi. Sắp chỉ còn là những năm tro tàn.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Ánh vào trong mắt Cổ Nguyệt Hà chỉ còn một màu đỏ tươi, tâm trạng bi thương và phẫn nộ lập tức hòa trộn vào nhau ép bà ta sắp biến thành một kẻ điên loạn mất: "Mấy mươi nghìn năm cơ nghiệp của nhà họ Gổ lại bị hủy trong tay Trần Khiêm, mối thù hôm nay nếu không trả lại, Cổ Nguyệt Hà này thề không làm người nhà họ Cổ nữa!"
Tất nhiên Cổ Nguyệt Hà đã rõ chuyện này đầu cuối ra sao, tên giả danh Phong Nhi kia không phải kẻ nào xa lạ mà chính là Trần Khiêm.
Lời mà cậu ta nói cũng không phải là sự thật, đúng là Phong Nhi đã rơi vào tay cậu ta, nhưng thằng bé không may mắn chạy thoát được mà đã bị Trần Khiêm sát hại tàn nhẫn trong rừng rồi.
Sau đó cậu ta lại lẻn vào nhà họ Cổ, một mồi lửa đốt sach cơ nghiệp nhà họ Cổ.
Cổ Nguyệt Hà tức đến nghiến răng nghiến lợi, thân thể bà ta run cầm cập, hai hàm răng nghiến chặt.
"Tập hợp tất cả lực lượng, dốc hết sức tìm ra chỗ trốn của Trần Khiêm cho tôi, dù cho cậu ta có chạy đến chân trời góc biển cũng phải bắt cậu ta về đây để phanh thây cậu ta ra làm trăm nghìn mảnh!" Cổ Nguyệt Hà chợt cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
Cơ thạch của nhà họ Cổ bọn họ không phải bị Trần Khiêm cướp đi rồi chứ, bởi cơ thạch đã bị lệch vị trí.
Nhưng cũng không có khả năng đó được, dù sao cũng có ông tổ đích thân bảo vệ kia mà.
Bà ta lập tức không kịp nghĩ thêm, không màng lửa vẫn đang rừng rực không ngớt mà vội xông vào mật thất.
Ba ngày sau, tại một trấn nhỏ Bắc Mạc.
"Nguyên thần Cửu Chuyển Kim Thân, tuy vẫn chưa hiểu tường tận được nó, nhưng mới thức tỉnh tiềm lực chuyển thứ nhất thôi mà biến hóa nó đem lại thật sự quá †o lớn rồi!"
Trân Khiêm dùng một tốc độ vô cùng nhanh xuyên qua rừng rậm đi ra phía ngoài.
Trấn nhỏ Bắc Mạc đã gần ngay trước mắt.
Nghĩ lại những thay đổi của mình trong ba ngày ngắn ngủi này, trong lòng Trần Khiêm vừa mừng vừa sợ.
Từ Thái Thành, xuyên qua Thái Sơn, nếu chỉ dựa vào tu vi ban đầu của Trần Khiêm, chuyện đến trấn nhỏ Bắc Mạc trong một ngày một đêm chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng trải qua ba ngày này, Trần Khiêm có thể cảm giác được thân thể của mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc trước khi bác Tân cho anh tắm với dược liệu, khi đó cơ thể cũng thay đổi thật lớn, giống như toàn bộ từng tế bào lớn nhỏ trên người đều được mở rộng, nó điên cuồng hấp thu linh khí của trời đất, nhờ đó thể chất của anh cũng đi theo trở nên mạnh mẽ hơn, thiên phú cũng không ngừng tăng mạnh.
'Thế nhưng hiện tại sau khi thức tỉnh tiềm lực chuyển thứ nhất.
Toàn bộ cơ thể không còn giống cơ thể của chính anh nữa, như thể nó đã được nối liền với một không gian trung gian nào đó trong trời đất, trước kia chỉ đơn thuần là hấp thu linh khí tẩm bổ thân thể, hiện tại như thể vách ngăn giữa cơ thể anh và linh khí trong trời đất đã hoàn toàn hủy bỏ, cơ thể như hòa làm một thể với các yếu tố tự nhiên.
Sau khi vận dụng Thiên Huyền Công, tu vi của anh có xu thế tăng nhanh không ngừng.
Hiện giờ mới có ba ngày ngắn ngủi mà nghiễm nhiên đã vượt qua Hóa Khí trung kỳ tiến thẳng đến hậu kì, không đúng, hình như đã đến tận đại hậu kì.
Cụ thể ra sao chính Trần Khiêm cũng không nói rõ được.
Nói chung hiện tại Trần Khiêm cảm nhận được bản thân mình rất mạnh.
Ba hôm trước, anh vẫn chỉ có sức mạnh linh hồn là mạnh mẽ, cho nên mới không dám ở lại đối đầu trực diện với nhà họ Cổ và Cửu La Vương ở Thái Thành.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm tự tin có thể đánh bại cả Cổ Nguyệt Hà và Vân Tỉnh.
Đây là sự tự tin của Trần Khiêm, sự tự tin hoàn toàn xuất phát từ năng lực của bản thân.
Hiện tại, giúp chị Tử Yên tìm được thi thể của anh Lăng Tiêu, sau đó giúp hai người đó đoàn tụ, lúc ấy anh mới thực hiện nhiệm vụ quan trọng về hẹn ước Thánh Thủy của mình.
Bởi vậy Trần Khiêm ở trong rừng vừa tu luyện vừa di chuyển liên tục, trong ba ngày đã đi đến đích.
Đã hẹn nhau từ trước, mọi người sẽ gặp nhau ở một khách sạn trước đây Trần Khiêm đã ghé qua.
'Thế nhưng lúc Trần Khiêm đến trấn nhỏ mới phát hiện.
Chị Tử Yên và ông chú đúng là đã từng ở tại khách sạn này, nhưng ngay trong buổi sáng ngày hôm qua mọi người đã đi mất rồi, hơn nữa còn được người khác đón đi. Từ lúc đó không còn trở về nữa.
"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ông chú có người quen ở nơi này hay sao?"
Trần Khiêm suy tư nói.