“Trần Khiêm?” Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc nhìn anh.
Trần Khiêm gật đầu: “Mặc dù tôi không biết Cửu Chuyển Kim Thân mà các người nói là gì nhưng hình như hôm qua chị Tử Yên đã nói một câu đại khái, nhưng không rõ ràng tỉ mỉ lắm. Thứ mà các người đang nói đến, có phải là bí mật trên người tôi hay không? Cửu La Vương và ông, đều đến vì bí mật này?”
“Là Trần Khiêm thật!” Mắt ông tổ nhà họ Cổ sáng rực. Bây giờ ông ta vừa vui vừa buồn.
Vui là vì cuối cùng mình cũng tìm được Trần Khiêm này rồi, hơn nữa còn đang đứng trước mặt mình.
Buồn là vì tiềm năng mạnh mẽ của Trần Khiêm làm ông ta sợ hãi. Sợ rằng chỉ một chút bất cẩn thôi sẽ hoàn toàn kích hoạt anh, đến lúc đó sẽ tiêu đời, có thể nhà họ Cổ sẽ bị diệt tộc nên phải cố gắng cẩn thận hết sức có thể.
Nhưng người mở ra chuyển thứ nhất của Cửu Chuyển Kim Thân lại là chính ông ta.
Hơn nữa anh chỉ mới bùng nổ tiềm năng của chuyển thứ nhất, chưa khôi phục lại sức mạnh của chuyển thứ nhất mà đã kinh khủng vậy rồi. Nếu sau chín chuyển thì sức mạnh đó có thể hủy diệt trời đất, nắm ba giới trong lòng bàn tay! Khủng bố!
“Ông vẫn chưa trả lời tôi, cuối cùng nguyên thần Cửu Chuyển Kim Thân là gì?”
Trần Khiêm lại hỏi.
“Nó là tiềm năng trên người cậu, một khi nó được phóng thích ra ngoài thì cậu có thể làm mưa làm gió khắp ba giới. Tiềm năng như vậy đã đủ để làm tất cả những người tu chân phải điên cuồng vì nó!”
Ông tổ nhà họ Cổ chậm rãi giải thích.
Cùng lúc đó, Trần Khiêm không phát hiện được rằng, tay ông ta đã bắt đầu vận chuyển chân khí.
“Tiềm năng này đang nằm trên người tôi?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đúng vậy, cậu có biết cậu là ai không?”
Ông tổ nhà họ Cổ nuốt một ngụm nước bọt, khế nói. “Cuối cùng tôi là ai?”
Bỗng nhiên, ông tổ nhà họ Gổ trợn mắt, sau đó cố gắng dùng hết sức để đánh lén Trần Khiêm.
Nếu kết quả không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra.
Thì ông ta sẽ không để Trần Khiêm tiếp tục phát triển nữa.
Nếu không, sự chuẩn bị suốt mấy chục nghìn năm của ông ta sẽ tan thành mây khói.
Bởi vậy, chỉ có thể liều mạng, liều mạng với cậu ta!
Ẩm!
Nhưng, khi một chưởng mạnh mẽ của ông ta đánh lên ngực Trần Khiêm.
'Trong nháy mắt, ngực Trần Khiêm bỗng xuất hiện ánh sáng vàng.
Hồn niệm của ông tổ nhà họ Cổ chấn động, trong nháy mắt bị bắn ra ngoài.
Hơn nữa khói đen dày dặc xung quanh cơ thể ổng ta đã tan hơn phân nửa.
AI
Sự không ổn định của hồn niệm làm ông tổ nhà họ Cổ phải chịu đựng nỗi đau kinh khủng.
Ông ta hoảng sợ nhìn Trần Khiêm.
“Trời ơi, bây giờ mới chuyển đầu tiên mà cậu đã đâm thủng được hồn niệm của tôi, sao lại thế được?”
Ông tổ nhà họ Cổ tuyệt vọng.
Nhìn hồn niệm của mình đang từ từ biến mất. Ông ta đau khổ, hơn nữa còn điên cuồng gào thét.
Ông ta không cam tâm, không cam tâm cứ thế bị hủy diệt. Ông ta lập tức lạnh lùng nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu
đang sợ hãi Trần Khiêm.
Ông ta không thể lay chuyển linh hồn của Trần Khiêm nhưng có thể chiếm có thể của Cổ Vũ Tiêu.
Như vậy thì ông ta vẫn còn một con đường sống. Ông ta muốn tấn công Cổ Vũ Tiêu.
“Cẩn thận!”
Trần Khiêm thuận tay điểm vào chỗ giữa mày Cổ Vũ Tiêu, mà Cổ Vũ Tiêu cũng không chịu nổi cú điểm của 'Trần Khiêm nên ngất xỉu ngay.
Anh đã tìm hiểu một vài chuyện về thể thích ứng từ
phía Lực Bá nên anh biết phải làm thế nào mới ngăng được linh hồn tiến vào cơ thể.
Cũng quả nhiên, mặc cho ông tổ nhà họ Tô có mạnh mẽ đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì.
“Từ lâu ông đã không còn là ông tổ nhà họ Cổ nữa, tôi thấy ông là một con ma già sống dai! Tôn tại suốt mấy chục nghìn năm, tôi nghĩ, ông nên bị hủy đi đấy!"
Trần Khiêm nói.