Tay cô ta đi được một nửa đã bị Trần Khiêm chụp được.
“Lâm Kiều, cô đủ rồi đấy!” Trần Khiêm đập tay cô ta xuống đất một cách tàn nhẫn.
"Trần Khiêm hiền, rất rất hiền, nhưng không phải không biết tức giận.
Năm lần bảy lượt bị cô gái này sỉ nhục khinh bỉ, còn tát mình vài cái.
Dương Hạ là bạn gái cũ của mình, có đánh mình thì mình cũng không nỡ đánh lại.
Nhưng Lâm Kiều cô thì là cái gì?
Cho nên lửa giận tích tụ trong lòng Trần Khiêm đã bộc phát.
“AAA!I Anh dám đánh tôi?”
Lâm Kiều phát điên, ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ rực, khóc la.
“Được rồi được rồi!" Nhóm Từ Hà vội vàng khuyên Lâm Kiều.
Triệu Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm, cười lạnh nói: “Trần Khiêm, cậu cố ý đến đây chế giễu chúng tôi đúng không?”
Bây giờ Triệu Nhất Phàm chán ghét Trần Khiêm.
Nhưng không giống như Lâm Kiều.
“Nhất Phàm, Lâm Kiều, lão Trần nghe nói các cậu gặp chuyện nên đến thăm các cậu, sao lại đến đây chế giễu cơ chứ!”
Dương Huy không chịu nổi nữa, nói.
“Ha ha, không đến đây chế giễu thì đến đây làm gì? Tôi phát hiện anh ta làm trai bao nên chắc chắn anh ta hận tôi, tôi hiểu anh ta quá mà, nói thật, lúc trước tôi còn muốn theo đuổi anh ta!”
Lâm Kiều nhảy lên mắng.
Đúng là Lâm Kiều hiểu rõ quá khứ của Trần Khiêm, muốn theo đuổi Trần Khiêm.
Mắt thấy Lâm Kiều lại muốn đánh Trần Khiêm. Ngay tại lúc này, điện thoại Triệu Nhất Phàm vang lên.
“Ba, mọi chuyện thế nào rồi? Người mà ba mời nói thế nào vậy ba?”
Triệu Nhất Phàm nôn nóng hỏi. Mà lần này, Lâm Kiều hoàn toàn im lặng, chú ý lảng nghe.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào quan hệ của nhà Triệu Nhất Phàm.
“Ba, ba đừng buồn quá, ông ấy bận thế nên chắc là bận thật, ba đừng suy nghĩ gì nhiều. Dạ dạ, bây giờ con đang ở ký túc xá, có bạn con đến thăm con. Con không đói, chưa ăn cơm đâu, chẳng có khẩu vị gì hết. Hả? Dạ được, để con hỏi các cậu ấy xem...”
Nói xong, Triệu Nhất Phàm cúp máy.
Có hơi thất vọng, nói: “Ba tớ đến nhà hàng, vốn dĩ muốn nhờ một người nói giúp vài câu nhưng người ta nói bận nên tìm cớ từ chối, bây giờ ba tớ gọi tớ đến nhà hàng đó, bởi vì đã gọi rất nhiều thức ăn mà lại không hủy dược nên mọi người đi chung đi, xem như mọi người ăn trưa với tớ.”
Nói xong lại nhìn về phía nhóm Dương Huy: “Dương Huy, các cậu cũng đi chung đi. Ây da, tớ nghĩ kỹ rồi, cứ buồn phiền như vậy mãi cũng chẳng có tác dụng gì, cùng lắm thì, ngày mai tớ đích thân đi cầu xin Từ Vệ!”
“Nhất Phàm, cậu?”
'Tất nhiên Từ Hà hiểu ý của Triệu Nhất Phàm, muốn ngăn cản nhưng lại không tiện nói gì.
Trừ chuyện đó ra thì còn biện pháp gì nữa?
Đám con gái đi xuống lầu.
Bây giờ Triệu Nhất Phàm rất bất lực, chỉ muốn đến bên cạnh ba mình.
Mà nhóm Lâm Kiều cũng sẵn sàng đi chung. Bởi vì bây giờ có người lớn, ít nhất sẽ làm các cô cảm thấy an toàn. Hơn nữa, kinh nghiệm của người lớn phong phú, sao lại không mạnh hơn nhóm thanh niên trẻ như các cô được.
Dương Huy không tiện từ chối nên tất nhiên cũng đi theo.
Mà bất ngờ là lần này Trần Khiêm đã không rút lui.
'Yên lặng đi theo sau.
Chuyện hôm nay, cho dù nói thế nào cũng đã gặp phải rồi, làm sao có thể mặc kệ không quan tâm được đây!