Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1822




“Anh... sao anh lại có nhiều tiền như vậy, nếu vừa rồi tôi không viết năm tỷ mà viết năm mươi tỷ thì sao?” Tô Nhược Hi kinh ngạc nói.
“Năm mươi tỷ thì năm mươi tỷ, cũng chỉ nhiều hơn năm tỷ một con số không thôi mà, sao vậy?”
Trần Khiêm hỏi ngược lại.
Anh thật sự không thể hiểu nổi người ta coi trọng đồng tiền như vậy để làm gì, thậm chí Trần Khiêm luôn muốn quay về cuộc sống nghèo khổ trước đây, cảm thấy. cuộc sống như vậy mới thật sự thú vị!
Nghĩ đến lại thấy vô cùng hoài niệm!
“Chỉ... nhiều hơn một số không!?”
Tô Nhược Hi lại kinh ngạc thêm lần nữa vì lời nói của Trần Khiêm.
Rốt cuộc có ai đến đánh chết tên này không, anh ta quả thực...
“Được rồi, việc đầu tiên tôi đã làm giúp cô rồi, giờ xuất phát nhé!”
Trần Khiêm nói.
“Xuất phát? Đi đâu?”
Tô Nhược Hi tò mò.
“Chẳng phải mẹ cô bệnh nặng à, tôi đi chữa khỏi bệnh cho mẹ cô, rồi cô cho tôi mượn cô ba ngày, ba ngày sau, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi. Nếu cô cảm thấy ít tiền thì tôi có thể đưa thêm cho cô, hay là đưa cho cô một tấm séc để cô tự điền đều được!”
Nói xong, Trần Khiêm đút một tay vào túi, đi về phía cửa.
“AnhI”
Lúc đi đến bên cạnh Trần Thiết Lâm, anh ta lập tức cung kính gật đầu.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, đây mới thật sự là người lợi hại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Cho bạn tấm séc rồi viết con số mà bạn thích. Phải giàu cỡ nào mới dám nói ra câu này chứt
Vừa nãy suýt chút nữa là mình đắc tội với ông lớn này rồi, bây giờ Trần Thiết Lâm muốn chết cho xong.
“Người anh em này!”
Trần Khiêm ra đến cửa, Từ Hải Nhi khó khăn từ dưới đất ngồi dựa lên sô pha.
“Vừa rồi tôi dùng hết sức với cậu, còn tưởng cậu sẽ không thể nào chịu nổi một đòn của tôi, nhưng quả thực là cậu rất mạnh, vừa rồi đánh tôi cậu dùng bao nhiêu sức lực thế?”
Trần Khiêm nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Đánh anh? Tôi... không dùng lực, mới vung nhẹ tay thôi!”
“Cái gì?”
Từ Hải Nhi sững sờ.
Còn Trần Khiêm đã xoay người đi ra khỏi cửa rồi.
Lúc này Tô Nhược Hi mới chịu tin, anh Trần nhìn có vẻ thành thật trước mắt mình thực ra là một cao thủ thần bí, anh ta quá mạnh, khiến Tô Nhược Hi không thể không tin.
Anh ta mượn mình ba ngày để làm gì?
Chẳng lẽ... Anh ta muốn làm chuyện kia với mình sao?
Nhưng anh ta tiêu nhiều tiền như vậy, còn chữa bệnh cho mẹ mình.
Mà chỉ muốn làm chuyện kia với mình? Thế này. cũng quá...
Ôi chao, mình nghĩ cái gì vậy chứ!
Rất nhiều suy nghĩ lung tung lóe lên trong đầu khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hi thoáng ửng đỏ.
Lúc này mới vội đuổi theo ra ngoài.