Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1817




Lại nói đến Trân Khiêm. Đến chiều, Lý Thủy Hà liên lạc với Tô Nhược Hi. Nói có một người muốn gặp cô ta.
Tô Nhược Hi vô cùng tin tưởng Lý Thủy Hà, cho nên dù bận rộn cũng đồng ý ngay lập tức.
Ba người Trần Khiêm với Thủy Căn lại vội vã đến công ty Thái Thành của Tô Nhược Hi.
Đúng như Trần Khiêm đoán, trên người Tô Nhược Hi có khí tức vô cùng đậm, hoàn toàn có thể làm thể thích ứng của chị gái áo trắng.
“Anh Trân đúng chứ? Nghe Thủy Hà nói anh có việc tìm tôi, không biết là việc gì vậy?”
Trông Tô Nhược Hi khoảng hai mươi bảy tuổi, da rất trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, là kiểu khí chất nữ tổng tài bá đạo.
“Tôi muốn giám đốc Tô đi với tôi đến một nơi, thời gian mượn giám đốc Tô chưa đến ba ngày. Tất nhiên đây là một giao dịch, tôi nghe Thủy Hà nói hiện tại quý. công ty đang gặp khủng hoảng kinh tế, về vấn đề kinh tế, tôi có thể báo đáp cô gấp hàng chục lần!”
Trần Khiêm đi thẳng vào vấn đề.
Tô Nhược Hi cau mày, lúc này mới cười khổ nói: “Xin lỗi anh Trần Khiêm, tôi vẫn chưa hiểu ý của anh, mượn dùng? Tôi e là không tiện lắm!”
Tô Nhược Hi trực tiếp từ chối.
Trong lòng đang tự hỏi, rốt cuộc anh chàng khôi ngô này là ai chứ, người mà còn mượn dùng sao? Vả lại, mình cần một trăm triệu tiền vốn, gấp hàng chục lần, anh ta là ai chứ? Chẳng lẽ cho mình cả tỷ hay sao?
Lúc này cô ta đã dán cho Trần Khiêm cái mác không đáng tin cậy rồi.
Ngay khi đứng lên, đang định kết thúc cuộc trò chuyện không thể giải thích được này.
“Cậu Trần, cậu không thể vào! Chủ tịch của chúng tôi đang có khách!”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp.
“Gặp một tên trai bao chứ gì, hừ, cút đi cho tôi, tôi muốn gặp Nhược Hi”
Người đàn ông được gọi là cậu Trần thô bạo đẩy cửa ra.
Sau lưng anh ta là một vệ sĩ, và một ông lão hơn sáu mươi tuổi với bộ râu dê, mặc một bộ áo dài thời dân quốc và đội mũ phớt, ai không biết còn tưởng là đoàn kịch nào đó đến chứ!
“Nhược Hi, cấp dưới của em đúng là không biết điều mà, anh đến mà cũng ngăn lại. Lẽ nào không biết tôi với giám đốc Tô của mấy người đã đính hôn rồi à!”
Gậu Trần hai tay đút vào túi, cà lơ phất phơ nói.
“Trần Thiết Lâm, ai đính hôn với anh chứ, anh điên sao. Chỗ làm việc của tôi là nơi anh muốn đến là đến đấy à?"
Tô Nhược Hi tức giận nói.
Trần Khiêm ở một bên quan sát, thấy vẻ mặt chán ghét của Tô Nhược Hi thì biết ngay Tô Nhược Hi không hề thích tên Trần Thiết Lâm này rồi.
“Nhược Hị, rốt cuộc là tại sao em không nghe thử sao anh lại đến gặp em chứ? Mẹ em đang bệnh nặng, anh tìm cho em một bác sĩ giỏi, đây là bác sĩ Chân - Chân Diệu Minh. Mẹ em đã sống thực vật, nằm trên giường bệnh nhiều năm vậy, còn bác sĩ Chân đã khám được cho vài bệnh nhân sống thực vật rồi!"
Trần Thiết Lâm giới thiệu.
Tô Nhược Hi nghe thấy câu này thì mặt thoáng vẻ dao động.
Vốn dĩ cô ta tức giận muốn đuổi Trần Thiết Lâm ra ngoài, nhưng lời đến bên miệng thì không sao thốt ra được.
“Ông ấy?” Tô Nhược Hi nhìn bác sĩ Chân.
“Cô Tô, quả thực là cậu Trần đã tốn sức rồi, cậu ấy đã cầu xin tôi rất lâu, nên tôi mới quyết định xuống núi!” Bác sĩ Chân đưa tay vuốt bộ râu dê của mình, trông bộ dạng như người của thế giới khác.
“Nhược Hi, bây giờ em hiểu tâm ý anh dành cho em rồi chứ. Phải rồi, tên trai bao này là ai vậy?”
Trần Thiết Lâm nói xong thì quay sang nhìn Trần Khiêm một cách đầy thù địch.