Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1806




Người trong tay bị ném thẳng lên trời, lên tới độ cao. hai mươi mấy mét.
Giống như đang ném một con gà con vậy.
Đợi đến khi anh ta rơi xuống đất, chỉ giãy giụa mấy cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Cái gì?”
Mấy tên thủ hạ còn lại thấy vậy thì đều ngơ ngác. Rồi lập tức ném dao găm xuống đất.
Quỷ xuống một cái bịch.
“Đại ca à, tha mạng cho em đi đại cal”
Nhưng Lực Bá đâu quản nhiều như vậy.
Ông ta chỉ nhớ rằng, cậu Trần nói bọn họ đều phải chết.
Thế là Lực Bá thành thạo bẻ gãy cổ mấy người đó trong nháy mắt.
Lúc này hai chị em này mới được cứu.
Hai người đang dựa sát vào nhau.
Cảnh tượng lúc nãy thật sự dọa cô gái này sợ hãi.
Cô ấy hơi hoảng sợ nhìn Trần Khiêm và ông chú giết người đó đang từ từ đi về phía mình.
“Hai người đừng sợ, chúng tôi không làm hại hai người đâu.”
Trần Khiêm đi tới cười nói. “Cảm ơn... cảm ơn hai người đã cứu chúng tôi.” Cô gái khẽ gật đầu.
Trần Khiêm nhìn cô ấy, rồi dùng Thiên Huyền Thần Đồng quan sát cô gái này.
Không sai, hơi thở đó được truyền ra từ trên người cô gái này, nhưng hơi thở trên người cô ấy lại thoắt ẩn thoät hiện.
Giống như thể thích ứng phù hợp nhưng lại không giống lắm.
Xem ra cô gái này từng tiếp xúc với người có thể thích ứng, hơn nữa còn tiếp xúc chưa được bao lâu.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi thấy em trai cô đang cầm giỏ trúc, chẳng lẽ hai người muốn lên núi hái thuốc à”
Trần Khiêm hỏi.
Cô gái đang che chở cho em trai bị đánh đến bầm mặt, rồi khẽ gật đầu.
Rõ ràng cô ấy vẫn rất sợ Trần Khiêm và Lực Bá.
“Hai người sống trong làng này à?”
Trần Khiêm lại hỏi.
Cô gái vẫn gật đầu.
“Nếu không có tình huống gì đặc biệt, thì tốt nhất đừng vào núi, như vậy hai chị em các cô sẽ rất nguy hiểm. Ngộ nhỡ gặp phải dã thú thì làm thế nào?”
Thấy hai người bọn họ vẫn còn sợ hãi với mình.
Cho nên Trần Khiêm cũng không dò hỏi quá nhiều.
“Chúng em là đi hái thuốc về sắc cho ông nội."
Đúng lúc này, nam sinh mở miệng nói: “Hơn nữa em không sợ có dã thú, em có thể biết được trước khi chúng nó tới!"
“Hả?”
'Trần Khiêm nhìn thoáng qua nam sinh bị đánh kia.
Nhưng chỉ cười khổ một tiếng, cũng không nói gì thêm, sau khi gật đầu với hai chị em thì xoay người rời đi.
“Cậu Trần, hơi thở trên người cô gái không giống với thể thích ứng.” Lực Bá đi cạnh Trần Khiêm nói.
“Ừm, mặc dù không phải nhưng chắc chắn cô ấy từng tiếp xúc với người có thể thích ứng, tôi phải về đưa thuốc cho ông chú chữa trị cho Hinh Hinh trước đã, sau đó hãy quay lại tìm bọn họ.”
Trần Khiêm nói xong thì hai người nhanh chóng rời đi, không lâu sau đã biến mất dạng.
“Chị, bọn họ đi xa rồi!"
Lúc này ở cửa thôn, nam sinh mười sáu mười bảy tuổi mới nằm dài trên đất, giống như nghe thấy điều gì đó, rồi đứng dậy nói.
“Em đó, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng tiết lộ chút năng lực của mình biết không, bởi vì chúng ta không biết bọn họ là ai cả, bây giờ em còn đau không?”
Cô gái nói.
“Không đau, đi thôi chị, chúng ta lên núi hái thuốc đi, em vẫn muốn hái mấy thảo dược quý, để cứu mẹ của chị Tô, chị Tô có ơn rất lớn với nhà chúng ta. Còn có anh trai và ông chú vừa mới cứu chúng ta nữa, bọn họ cũng có ơn rất lớn với chúng ta.”
Nam sinh nói.