Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1760




'Trông dáng vẻ của hắn ta, chỉ cần mang Trần Khiêm vẫn còn một hơi thở quay về là hắn ta vẫn được tính là hoàn thành nhiện vụ mà Cửu La Vương giao cho hắn ta.
Trần Khiêm vừa đánh trả thì đã trở thành kẻ thù trong mắt hắn ta rồi.
Hắn ta tra tấn Trần Khiêm bằng nhiều thủ đoạn khác nhau.
Lục phủ ngũ tạng của Trần Khiêm không ngừng bị tên Hắc Tướng này khuấy lên, hai tay hai chân cũng bị hắn ta đánh cho gãy.
Mấy lần đau đến hôn mê.
Nhưng Trần Khiêm không còn chút sức nào để đáp trả.
Phụt!
Sắc mặt Hắc Tướng lạnh lùng, giậm chân đè Trần Khiêm vừa phun một ngụm máu xuống đất sau đó giơ vuốt thép của mình lên, trực tiếp đâm thẳng vào ngực của Trần Khiêm.
Trần Khiêm cố hết sức tránh né.
Cuối cùng vuốt thép đâm vào vai trái của Trần Khiêm.
Đồ khốn nạn!
Cơn đau dữ dội và một lượng lớn chất độc trong người của Hắc Tướng xâm nhập vào cơ thể Trần Khiêm.
Đau đớn, choáng váng khiến Trần Khiêm lập tức lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Môi của Trần Khiêm bỗng chốc biến thành màu đen SÌ.
Hắc Tướng vẫn cười lạnh.
Xoetl
Bỗng nhiên, tiếng nổ vang lên xung quanh. Giống như mũi tên xuyên qua không trung.
"Ai đó?"
Mà Hắc Tướng đang hành hạ Trần Khiêm đứng thẳng dậy.
Hắn ta phẫn nộ nhìn.
Xoet xoẹt xoetl
Âm thanh giống như mũi tên càng mãnh liệt hơn.
Sau đó, Hắc Tướng nhìn thấy bầu trời trước mắt chợt lóe sáng.
Một tia sáng như sao băng, nhanh chóng lao về phía hắn ta.
Tia sáng này, xẹt ngang trời đất, dường như cả không gian như bị nó xé toạc ra.
Vì thế làm lòng Hắc Tướng chợt run lên. Nguy hiểm!
Lúc này Hắc Tướng không thèm quan tâm đến Trần Khiêm nữa, sợ hãi lùi lại về sau.
'Thậm chí còn té ngửa ngồi bệt xuống dưới đất, nhanh chóng chuồn đi.
Nhưng mà, con ngươi của hắn ta không ngừng phóng to.
Bởi vì dường như tia sáng đó có mắt vậy.
Hắc Tướng chạy đến đâu, hướng đi của tia sáng cũng theo đến đó.
Cuối cùng, Hắc Tướng kéo lê thân thể nặng nề, trốn sau một gốc cây to.
Bùm!
Một tiếng vang lớn.
Hắc Tướng gào lên, đất chỗ đõ nổ tung, khói trắng cưồn cuộn.
Mà cả người hắn ta giống như con diều đứt dây, bay xa ra hàng chục mét.
A
Hắn ta gào lên, ôm chặt lấy máu đen chảy trên ngực, bỏ chạy mất.
Nhanh chóng biến mất giữa màn đêm đen thăm thảm.
Mà Trần Khiêm, chỉ mơ màng nhìn tất cả mọi thứ.
Máu chảy ra khỏi miệng, từ lâu hai tay hai chân đã không còn cảm giác, ngay cả ý thức của anh cũng đang dần biến mất.
Nhưng ngay khi anh nhắm mắt, anh vẫn nhìn thấy, một người trung niên mặc đồ màu đen, đang đi nhanh về phía mình...