Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1740




Lúc này, nhìn theo hướng mà người vệ sĩ đang chỉ, đúng lúc cũng nhìn thấy hai người đó.
Hai người đó đang bị mấy chục người vệ sĩ bao vây.
"Tên khốn khiếp, để xem lần này anh có chết không! Anh Phi, em cũng muốn anh chọc mù mắt, bẻ gãy tứ chỉ của anh tai"
Tây Môn Vũ siết chặt tay thành nắm đấm.
"Được!"
Đoàn Phi gật đầu đồng ý.
Lại nói đến Trần Khiêm ở phía bên này.
Trần Khiêm, Thiết Thành và Bạch Tiểu Phi đều đang tập trung chú ý vào trận đấu trên sân khấu.
Nói thật lòng thì hai cao thủ đang đọ sức trên sân khấu đều đã được huấn luyện kỹ càng, kỹ thuật của bọn họ rất phong phú, khiến người xem cảm thấy cực kỳ hứng thú.
"Anh Trần, có chuyện rồi, hình như đám vệ sĩ kia đang nhằm vào chúng ta hay sao ấy, tôi thấy cô gái trưa nay mà chúng ta đụng phải rồi!"
Thiết Thành vừa uống nước trái cây vừa xem trận đấu, mở miệng nói.
"Ừm, thấy từ nãy rồi, chúng ta vừa vào cửa là đã có người nhìn chằm chăm chúng ta rồi, không ngờ cô nhóc họ Tây Môn đó lại là người không chịu phân biệt đúng sail"
Trần Khiêm cười gượng.
"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Tiểu Phi cũng cảm thấy ra có gì đó không ổn.
Nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, xem xem bọn họ muốn làm gì!"
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
"Tiểu Phi, Tiểu Phi, tại sao cậu lại gọi người này là đại ca vậy?"
Vương Lệ Kiệt lập tức kéo tay của Tiểu Phi rồi hỏi.
Sao cô ta cứ cảm thấy hình như người tên Trần Khiêm này còn lợi hại hơn cả Tiểu Phi, ở trước mặt anh †a, Tiểu Phi giống như một người em trai vậy nhỉ?
"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, ngoan ngoãn ngồi im đi, đợi chút nữa nếu có đánh nhau thì các cậu chạy ra chỗ khác, chuyện không liên quan đến các cậu, bọn họ cũng sẽ không làm khó các cậu đâu!"
Bạch Tiểu Phi siết chặt tay thành nắm đấm, như thể chỉ chờ Trần Khiêm ra lệnh thì sẽ xông lên đánh ngay.
Còn về mọi người đang có mặt ở hội trường, thì bọn họ đương nhiên cũng không phải là đồ ngốc.
Thấy có nhiều vệ sĩ xông vào như vậy, còn ai dám lên tiếng nữa chứ? Tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía bên này, muốn xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Choang!"
Mà đúng lúc này, tiếng chai rượu vang đỏ rơi vỡ xuống đất đã phá vỡ sự yên lặng của cả hội trường.
Chai rượu vang đỏ đó vỡ toang ngay bên cạnh bàn của Trần Khiêm.
Một cô gái hùng hổ đi tới.
"Hai người các anh hay lắm, tôi còn tìm các anh khắp nơi, tưởng răng các anh đã chạy mất rồi chứ, đúng là không ngờ lại còn dám đến tham dự buổi tiệc do nhà tôi tổ chức?"
Cô gái đó chính là Tây Môn Vũ.