Trần Khiêm bước đến kéo cô áo cô ta ném thẳng ra ngoài. Ném ra hồ nước bên ngoài khách sạn. Người phụ nữ đó giống con gà rơi vào nồi canh.
"A, các người muốn chết đúng không, muốn chết đúng không!"
Cô ta phân nộ gào.
Nói xong cũng không quan tâm cấp dưới của mình, thấy Thiết Thành đi ra ngoài thì sợ đến mức vội vã chạy. đi.
"Mẹ nó, ai bảo cô ức hiếp người khác." Thiết Thành mắng.
Mà người của khách sạn thì im như ve sầu mùa đông.
"Trả phòng lại cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đập nát khách sạn các người."
Trần Khiêm tức giận đập bàn nói. "Dạ dạ dạ dạ." Nhân viên gật đầu như giã tỏi.
Họ không thể động vào nhà họ Tây Môn nhưng họ cũng không thể động vào hai người trước mặt.
Người ta nói gì thì làm nấy đi.
Lại thuê phòng mới, hai người Trần Khiêm mới lên lâu.
Nhìn cảnh tượng ban nãy, ngoại trừ cười ra, Trần Khiêm cũng chẳng biết phải làm gì.
Dù sao trong mắt Trần Khiêm, chẳng có gia tộc lớn gì cả.
Đến lầu, cửa thang máy mở ra. Đúng lúc có người muốn đi thang máy xuống. "Đại cai"
Mà trong nhóm người này có một chàng trai, sau khi thấy Trần Khiêm thì vui vẻ gọi.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn. Cũng hơi bất ngờ. "Tiểu Phi, sao cậu lại ở đây?"
Người trước mặt chẳng phải là Bạch Tiểu Phi hay. sao?
Mà nhóm người bên cạnh Bạch Tiểu Phi.
Có nam có nữ.
Trần Khiêm không thể không nhìn thêm vài lần bởi vì anh cảm nhận có lớp nội kình nhàn nhạt đang quẩn quanh người bọn họ.
Hiển nhiên đều là người biết võ.
"Sáng nay em mới đến, đại ca, chẳng lẽ anh cũng đến đây đào tạo thử nghiệm hả?”
Bạch Tiểu Phi vui vẻ hỏi.
"Đào tạo thử nghiệm gì?" Trần Khiêm hỏi. “Khụ khụ.”
Mà lúc này một cô gái bên cạnh Bạch Tiểu Phi khẽ ho khan.
Nhắc nhở Bạch Tiểu Phi.
"Đây là đại ca của tôi, chúng tôi nói chuyện chút, các người đi trước đi."
Bạch Tiểu Phi nhìn bọn họ nói. Vốn dĩ Trần Khiêm đang định gật đầu chào họ. Dù gì cũng là bạn của Bạch Tiểu Phi mà.
Nhưng mà, người ta chẳng thèm nhìn Trần Khiêm, cũng không có ý định chào hỏi Trần Khiêm.
Đi vào thang máy ngay.